Bầu trời mây đen vần vũ, khí lạnh phủ khắp mọi nơi…
Một tòa cung điện nguy nga tráng lệ ẩn hiện sau làn mây trắng mờ nhạt…
Hắn bước đi như kẻ mất hồn, tiến về phía trước, từng bước từng bước leo lên chiếc cầu thang dài dằng dặc tưởng chừng không có điểm dừng.
Nơi này, vừa để lại những vết thương đau đớn tận xương tủy, những kí ức dày vò tận tâm can, vừa có những khoảnh khắc hạnh phúc, những ngày tháng ngọt ngào bên cạnh nàng.
Nơi này, hắn không bao giờ quên được…
Vân cung.
Nhưng tại sao hắn lại ở Vân cung, hắn cũng không biết nữa.
Hành lang này, cực kì quen thuộc, là đường đến nơi nàng ở, Vô Vọng điện.
Hắn đi trên con đường này đã nhiều lần, chẳng cần ai chỉ dẫn, bước về phía trước, hướng đến Vô Vọng điện, nơi đó…có nàng.
Tiểu Cốt mà hắn yêu tha thiết đang ở gần đây.
Nhưng lại có kẻ chặn đường hắn đến bên nàng.
Nam nhân đó, cản trước mặt hắn, cười lạnh với hắn, nói ra một câu như mũi dao đâm vào tim hắn: “Nàng không yêu ngươi nữa, Bạch Tử Họa…”
Nam nhân đó, chỉ nói một câu rồi biến mất.
Dối trá!!! Lừa gạt!!! Căn bản là hắn nói nhảm…
Tiểu Cốt, nàng không bao giờ ngừng yêu hắn…
Tình yêu nàng dành cho hắn, cũng như tình yêu hắn dành cho nàng…
Không bao giờ thay đổi…
Hắn không tin lời của ai, hắn chỉ tin nàng.
Bước qua bậc thềm Vô Vọng điện. Nàng vẫn ở đó, trong căn phòng rộng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-gioi-tro-minh-hoa-thien-cot/3273165/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.