Tối thứ bảy.
Lật Hạ đã rầu rĩ xoắn xuýt suốt mấy tiếng đồng hồ cầm lấy điện thoại ngồi bên giường, tìm được số của Hứa Thành Mộ, nhưng mãi không gọi đi.
Cô vẫn đang suy nghĩ và do dự.
Rốt cuộc có nên hát cho anh nghe, giúp anh vượt qua mấy tháng ngày mất ngủ này không?
Không giúp anh thì có vẻ cô nhẫn tâm lạnh lùng quá, dù sao ngay cả bạn cùng phòng của anh cũng đã cực kì chân thành tìm cô nói về vấn đề này rồi.
Nhưng giúp anh thì trong lòng cô lại cảm thấy không được tự nhiên.
Nói không có cảm giác gì thì chỉ là nói dối, những biểu diễn sau khi say xỉn của cô đã tự nói lên tất cả.
Cô thật sự thích anh.
Nhưng cô đã hạ quyết tâm sẽ không có bất cứ liên quan gì đến anh, để mình không lún sâu và tổn thương thêm nữa.
Nếu lại bắt đầu hát cho anh nghe, thì điều mà Lật Hạ sợ nhất chính là cô không thể kiểm soát được tình cảm của mình, sẽ càng lún càng sâu, đến cuối cùng khi cô giúp anh xong rồi, bản thân lại tổn thương chồng chất.
Hơn nữa anh đã biết cô thích anh rồi, nếu tiếp tục giúp anh, trong lòng anh cũng sẽ có gánh nặng.
Lật Hạ nghĩ ngợi hồi lâu, đến khi con ragdoll của mình chạy về từ nhà bên cạnh, cọ cọ vào cô, mà cô vẫn không hề hay biết.
(Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại Hoa Tuyết Sơn Trang, ai ăn cắp copy đăng tải truyện tại nơi khác sẽ ghẻ lở bệnh tật nghèo đói rang chịu à nha)
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-duoc-cua-anh/1170315/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.