Lật Hạ cảm thấy thật hoang đường.
Cô vẫn luôn nghĩ rằng Hứa Thành Mộ cứ chạy đến lớp học tự chọn của mình, sửa móc khóa giúp mình, còn chủ động lưu số điện thoại và bảo cô gọi hát cho anh nghe mỗi tối, đều là vì anh có ý với cô, muốn tiếp cận cô.
Tư Vi cũng phân tích như vậy.
Nhưng bây giờ Hứa Thành Mộ lại hành động thực tế để nói với cô rằng: Em nghĩ quá nhiều.
Sở dĩ anh làm vậy, chỉ bởi vì khi nghe cô hát anh có thể chìm vào giấc ngủ.
Trong lòng cô buồn bã thất vọng, muốn xả ra nhưng không xả được.
Cô không thể nói đó là lỗi của anh, dù sao anh cũng chưa bao giờ nói rằng anh thích cô và muốn theo đuổi cô cả.
Muốn trách thì chỉ có trách cô và Tư Vi chưa làm rõ sự tình đã tự suy diễn linh tinh.
Sau khi nghe Hứa Thành Mộ nói muốn trả thù lao cho cô và dự định để cô hát cho anh nghe trong một thời gian dài thì Lật Hạ không nói gì ngay.
Một lúc lâu sau, cô mới lắc đầu.
“Không.” Lật Hạ từ chối đề nghị của Hứa Thành Mộ: “Không cần.”
Cô ngước mắt lên nhìn Hứa Thành Mộ, muốn nói với anh rằng từ tối nay cô sẽ không hát cho anh nghe nữa.
Nhưng cuối cùng lại thôi, không nói ra.
Chủ đề này kết thúc không bao lâu thì Lật Hạ và Hứa Thành Mộ rời khỏi quán ăn.
Từ lúc đó đến khi ra về, Lật Hạ thật sự không khẩu vị ăn uống gì nữa.
Vừa ra ngoài, Lật Hạ đã lập tức nói lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-duoc-cua-anh/1170313/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.