Quách Tĩnh thấy bài thơ này, nhớ lại bao chuyện cũ trên đại sa mạc Mông Cổ hơn mười năm trước, cứ sờ tấm bia mà ngây người im lặng, nghĩ sắp được gặp lại Khưu Xứ Cơ thì thầm vui trong lòng.
Dương Quá hỏi:
- Quách bá bá, tấm bia viết cái gì vậy?
Quách Tĩnh nói:
- Đây là một bài thơ của Khưu tổ sư. Lão nhân gia thấy người đời đa tai đa nạn, thì vô cùng đau lòng.
Chàng giải thích hàm nghĩa các câu thơ, rồi nói:
- Khưu Chân Nhân võ công dĩ nhiên trác tuyệt, song tấm lòng thương dân của Người càng làm cho người ta khâm phục. Phụ thân ngươi hồi trước từng là đệ tử đắc ý của Khưu tổ sư. Khưu tổ sư nghĩ đến phụ thân ngươi, nhất định sẽ đối tốt với ngươi. Ngươi hãy chịu khó học nghệ, tương lai tất có đại thành.
Dương Quá nói:
- Quách bá bá, điệt nhi muốn thỉnh vấn Quách bá bá một chuyện.
Quách Tĩnh nói:
- Ngươi muốn hỏi chuyện gì?
Dương Quá nói:
- Phụ thân của điệt nhi chết như thế nào?
Quách Tĩnh mặt biến sắc, nhớ đến sự việc ở miếu Thiết Thương, vùng Gia Hưng, người hơi run, rầu rĩ không nói.
Dương Quá hỏi:
- Kẻ nào giết phụ thân của điệt nhi vậy?
Quách Tĩnh không trả lời.
Dương Quá nhớ mỗi lần nó hỏi mẹ nó vì sao cha chết, sắc mặt mẹ nó đều rất lạ, cứ né tránh không trả lời. Nó cảm thấy Quách Tĩnh tuy đối với nó rất thân ái, nhưng Hoàng Dung thì lại tỏ ý khó chịu, nó còn ít tuổi thật, song cũng cảm thấy bên trong tất có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dieu-hiep-lu/195544/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.