Chương trước
Chương sau
Mọi người nghe y nói vậy đều sững sờ. Vị khách Quảng Đông giơ ngón tay cái, nói to:
- Tiểu Vương tướng quân, các hạ là một trang hảo hán, nếu có kẻ nào đi tố giác các hạ với quan phủ, mọi người sẽ băm hắn thành trăm mảnh.
Mọi người cùng khen phải. Thiếu phụ xinh đẹp nghe nói thế, cũng không thể phản bác.
Thiếu nữ văn nhã nhìn ngọn lửa bập bùng lúc sáng lúc tối, đăm đăm xuất thần, khe khẽ thốt lên:
- Thần điêu đại hiệp, Thần điêu đại hiệp...
Rồi ngoảnh sang tiểu Vương tướng quân, nói:
- Vương đại thúc, vị Thần điêu đại hiệp võ công đã cao cường thế, sao lại thiếu mất một cánh tay?
Thiếu phụ xinh đẹp thần sắc đại biến, môi mấp máy định nói gì, lại thôi. Tiểu Vương tướng quân lắc đầu nói:
- Tại hạ ngay đến tính danh của Thần điêu đại hiệp còn không hỏi được, làm sao biết thân thế của chàng.
Thiếu phụ xinh đẹp nói:
- Hừ, các hạ dĩ nhiên không thể biết.
Chàng thiếu niên Lâm An nói:
- Thần điêu đại hiệp giết gian thần, tiểu Vương tướng quân chính mắt mục kích, không phải là thiên thần thiên tướng thực hiện. Nhưng còn việc tên gian thần Đinh Đại Toàn sau một đêm sắc mặt trở nên xanh lè, thì chắc chắn là do trời phạt.
Vị khách Quảng Đông nói:
- Làm sao mà sau một đêm sắc mặt lại trở nên xanh lè?
Chàng thiếu niên Lâm An nói:
- Trước đây dân Lâm An gọi Đinh Đại Toàn là Đinh Khuyển Toàn, nhưng hiện thời đã gọi hắn là Đinh Thanh Bì. Hắn vốn mặt mũi trắng trẻo, bỗng nhiên sau một đêm sắc mặt trở nên xanh lè, rồi cứ bị như thế, chẳng thầy thuốc nào chữa khỏi. Nghe nói hoàng thượng cũng từng hỏi tại sao, tên gian thần tâu là hắn một lòng một dạ lo việc nước, mấy đêm mất ngủ, cho nên sắc mặt trở nên như vậy. Nhưng khắp thành Lâm An ai ai cũng bảo tên gian thần họa quốc ương dân ấy bị Ngọc hoàng đại đế sai thiên tướng xuống làm cho mặt hắn hóa xanh như thế.
Vị khách Quảng Đông lắc đầu, nói:
- Chuyện càng nghe càng kỳ lạ.
Hán tử thẳng thắn kia cười ha hả, vỗ đùi nói:
- Việc ấy cũng là do Thần điêu hiệp làm đó, ha ha, thống khoái thống khoái!
Mọi người vội hỏi:
- Sao lại cũng là Thần điêu hiệp?
Đại hán chỉ cười ha ha, nói:
- Thống khoái thống khoái!
Vị khách Quảng Đông muốn biết chi tiết, liền gọi điếm tiểu nhị mang ra hai cân rượu, mời đại hán uống.
Đại hán uống cạn một bát rượu to, cao hứng nói lớn:
- Chuyện này không phải huynh đệ khoe khoang, mà huynh đệ cũng có đôi chút công lao. Một đêm nọ Thần điêu hiệp đột nhiên tới Lâm An, bảo huynh đệ dẫn mấy chục anh em xông vào nha môn huyện Tiền Đường Lâm An trói bọn sai dịch lại, lột quần áo của bọn chúng, mặc vào giả làm quan dịch. Ai nấy vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, chưa biết Thần điêu hiệp phân phó như thế để làm gì, nhưng chắc sẽ có trò vui, tất nhiên tuân lệnh làm ngay. Đến hết canh ba, Thần điêu hiệp tới nha môn huyện Tiền Đường, mình mặc sắc phục quan huyện, ngồi trên công đường, đập tay xuống bàn quát: "Giải tên phạm quan Đinh Đại Toàn ra đây!".
Nói đến đây, đại hán văng cả bọt mép, lại tợp một ngụm rượu to.
Vị khách Quảng Đông nói:
- Lão huynh bấy giờ làm nghề gì ở Lâm An vậy?
Đại hán trừng mắt nhìn người kia một cái, nói to:
- Làm nghề gì à? Uống bát rượu to, ăn miếng thịt lớn, lấy cân chia vàng bạc, làm ăn kiểu ấy, hiểu chưa?
Vị khách Quảng Đông chột dạ, không dám hỏi thêm. Đại hán nói tiếp:
- Khi huynh đệ nghe ba chữ "Đinh Đại Toàn" thì giật mình, nghĩ: "Đinh Đại Toàn ư, tên cẩu quan ấy đang làm Tể tướng đương triều, Thần điêu hiệp làm sao có thể bắt hắn mang tới đây?". Chỉ thấy Thần điêu hiệp lại vỗ bàn một cái nữa, hai hán tử quả nhiên áp giải một người trang phục đại quan vào công đường. Năm ngoái Đinh Đại Toàn có đến Hựu Thánh quán thắp hương, huynh đệ ở ngoài cổng đạo quán có nhìn thấy mặt hắn, lúc này nhìn kỹ, đúng là Đinh Đại Toàn chứ còn ai vào đấy? Hắn run rẩy toàn thân, nửa như sắp quỳ nhưng chưa chịu quỳ. Một huynh đệ bèn đạp vào khoeo chân hắn, hắn phải vội quỳ xuống. Ha ha, thống khoái, thống khoái! Thần điêu hiệp hỏi, Đinh Đại Toàn, ngươi biết tội hay chưa? Đinh Đại Toàn nói, chưa biết. Thần điêu hiệp quát, ngươi mưu lợi riêng, giết oan người trung lương, tàn hại trăm họ, tư thông với kẻ địch làm hại đất nước, bao nhiêu hành động gian ác, hãy mau cung khai. Đinh Đại Toàn nói, nhà ngươi rốt cuộc là ai, dám bắt giữ đại thần, có biết vương pháp là gì hay không? Thần điêu hiệp nói, ngươi còn nghĩ đến vương pháp hả? Tả hữu đâu, đánh cho hắn bốn chục gậy ta coi! Các huynh đệ vốn căm hận tên gian thần, lúc này được đánh hắn thì giáng thật mạnh, khiến Đinh Đại Toàn ngất đi mấy lần, rối rít xin tha. Thần điêu hiệp hỏi câu nào, hắn ngoan ngoãn trả lời câu ấy, không dám cứng đầu nữa. Thần điêu hiệp sai đưa giấy bút, bảo hắn tự khai. Hắn hơi do dự, Thần điêu hiệp quát đánh vào mông, vả vào miệng hắn.
Thiếu nữ văn nhã mỉm cười, nói nhỏ:
- Thú vị, thú vị!
Đại hán lại tợp một ngụm rượu, nói:
- Đúng, hết sức thú vị. Cái tên Đinh Đại Toàn ấy không chịu nổi đòn, đành tự tay viết lời khai, nhưng hắn viết rất chậm, Thần điêu hiệp luôn miệng thúc giục, hắn cố chần chừ, không chịu viết nhanh. Trời sắp sáng, ngoài cổng nha môn có tiếng huyên náo, rất nhiều quân mã kéo đến, chắc đã bị lộ. Thần điêu hiệp nổi giận, quát: "Chém đầu hắn cho ta!" rồi nháy mắt với huynh đệ. Huynh đệ biết Thần điêu hiệp không muốn giết người, bèn vung đao lên chém xuống, nhưng lúc đụng vào gáy Đinh Đại Toàn thì huynh đệ đã xoay đằng sống đao và chỉ dứ nhẹ. Song nhát đao ấy cũng đủ làm cho Đinh Đại Toàn sợ vỡ mật, chỉ thấy mặt hắn đột nhiên trở nên xanh lè, hắn ngất đi. Thần điêu hiệp cười to, nói: như thế đủ để hắn kinh sợ rồi, chúng ta không cần giết hắn, cứ để triều đình lấy hắn làm gương. Thần điêu hiệp bảo chúng tôi thay y phục nha dịch, lẻn ra cổng sau, ai về nhà nấy. Thần điêu hiệp tự đi đoạn hậu, cũng không phải đánh nhau gì cả, ai nấy bình an rút đi. Nghe nói Thần điêu hiệp hôm sau đích thân vào hoàng cung, đem tờ khai của Đinh Đại Toàn giao cho lão hoàng đế. Nhưng không hiểu Đinh Đại Toàn khéo ăn khéo nói thế nào mà lão hoàng đế tin lời hắn, vẫn cứ cho hắn làm Tể tướng.
Tiểu Vương tướng quân thở dài, nói:
- Chúa thượng nếu không hôn mê vô đạo, gian thần đã không thể làm ác. Giết được Tần Cối, lại đẻ ra Hàn Thác Vị, khử Hàn Thác Vị, lại nảy nòi ra Sử Di Viễn, trừ bỏ Sử Di Viễn, lại đến Đinh Đại Toàn. Ôi, gian thần cứ hết tên này đến tên khác, giang sơn Đại Tống ta khó lòng giữ được.
Đại hán nói:
- Trừ phi mời Thần điêu hiệp làm Tể tướng, may ra mới đánh lui được bọn Thát tử, thiên hạ thái bình.
Thiếu phụ xinh đẹp nói:
- Hừ, y làm Tể tướng sao nổi?
Đại hán tức giận nói:
- Thần điêu hiệp làm không nổi, phu nhân làm nổi chắc?
Thiếu phụ xinh đẹp cũng nổi giận, quát:
- Ngươi là ai mà cả gan vô lễ với ta?
Thấy đại hán tay cầm chiếc que cời than, bèn tiện tay nhặt một khúc củi đánh xuống chiếc que cời một cái. Đại hán chấn động cánh tay, thấy nửa người tê dại, chiếc que cời tuột tay rơi xuống đất, lửa bắn tung tóe, làm cháy sém cả mấy chục sợi râu của y. Mọi người kêu lên thất thanh. Đại hán tuy nóng tính, nhưng vừa lĩnh giáo võ công của thiếu phụ, không dám phát tác, chỉ quặp râu vào, đến rượu cũng không thiết uống nữa.
Thiếu nữ văn nhã kia nói:
- Tỷ tỷ, người ta kể chuyện Thần điêu hiệp hay như thế, tại sao tỷ tỷ lại không thích nghe kia chứ?
Rồi nàng ngoảnh sang mỉm cười với gã đại hán, nói:
- Đại thúc, xin đừng trách.
Đại hán vốn đang căm tức, nhưng thấy thiếu nữ cười dịu dàng thì hết giận, ngoác miệng cười, định nói một câu khách sáo, nhưng chưa biết chọn từ nào cho hay.
Thiếu nữ nói:
- Đại thúc, đại thúc làm sao quen được Thần điêu hiệp vậy?
Đại hán ngoảnh nhìn thiếu phụ, lưỡng lự chưa nói. Thiếu nữ giục:
- Đại thúc cứ nói đi, chỉ cần không đắc tội với tỷ tỷ của tiểu nữ là được. Thần điêu hiệp chừng bao nhiêu tuổi? Thần điêu của Thần điêu hiệp trông có đẹp hay không?
Không đợi đại hán trả lời, nàng quay sang nói với thiếu phụ:
- Tỷ tỷ, không biết Thần điêu của Thần điêu hiệp so với đôi chim điêu nhà ta thì như thế nào?
Thiếu phụ nói:
- Làm sao có thể so với đôi chim điêu nhà ta, không có con ưng con điêu nào trong thiên hạ sánh bằng đôi chim điêu nhà ta.
Thiếu nữ nói:
- Cái đó chưa hẳn. Gia gia thường nói, người học võ cần biết ngoài trời có trời, trên người có người, quyết không được tự mãn. Người đã như vậy, cầm điểu giỏi hơn đôi chim điêu nhà ta chắc cũng có đấy.
Thiếu phụ nói:
- Muội còn nhỏ tuổi, chưa hiểu được gì. Khi chúng ta lên đường, cha mẹ đã bảo muội phải nghe lời ta, muội quên rồi sao?
Thiếu nữ cười, nói:
- Cái đó còn xem lời tỷ tỷ nói có đúng hay không đã. Đệ đệ, đệ thấy ta nói đúng, hay là tỷ tỷ nói đúng?
Chàng thiếu niên ngồi bên nàng cao lớn vạm vỡ nhưng mặt đầy vẻ trẻ con, do dự một lát, rồi nói:
- Đệ không biết. Gia gia dặn hai chúng ta phải vâng lời đại tỷ, dặn tỷ đừng đấu khẩu với đại tỷ.
Thiếu phụ hết sức đắc ý, nói:
- Thấy chưa?
Thiếu nữ thấy đệ đệ bênh đại tỷ, cũng không giận, chỉ cười, nói:
- Đệ đệ chẳng hiểu gì cả.
Rồi nàng quay sang nói với đại hán:
- Đại thúc hãy tiếp tục kể chuyện Thần điêu hiệp đi.
Đại hán nói:
- Được, cô nương đã muốn nghe, thì ta kể cho, họ Tống ta bản lĩnh tuy thấp kém, song cũng là một trang hán tử, bình sinh nói một là một, không bịa một câu. Cô nương không tin thì không nên nghe.
Thiếu nữ cầm bầu rượu rót cho đại hán một bát, cười nói:
- Sao tiểu nữ lại không tin? Đại thúc kể mau đi!
Lại gọi:
- Điếm tiểu nhị, hãy mang ra đây mười cân rượu, hai mươi cân thịt bò. Tỷ tỷ của tiểu nữ kính mời các vị bá bá, thúc thúc uống rượu cho ấm người.
Điếm tiểu nhị dạ ran. Mọi người tươi cười, cùng lên tiếng đa tạ. Lát sau, ba gã điếm tiếu nhị đã bưng rượu thịt ra.
Thiếu phụ xinh đẹp nặng mặt nói:
- Ta có mời khách, cũng không mời kẻ hồ thuyết bát đạo. Này điếm tiểu nhị, số rượu thịt này không được tính tiền với ta đâu đấy.
Điếm tiểu nhị sững lại, nhìn thiếu nữ, bối rối không biết làm sao. Thiếu nữ liền gỡ một chiếc kim thoa trên đầu, đưa cho điếm tiểu nhị, nói:
- Đây là cái thoa bằng vàng thật, đáng giá mười mấy lạng bạc. Phiền ngươi mang đi đổi cho ta. Rồi mang thêm mười cân rượu, hai chục cân thịt dê nữa.
Thiếu phụ tức giận, nói:
- Muội muội, muội định trêu tức ta phải không? Chỉ riêng hạt minh châu gắn trên chiếc kim thoa đã có giá hơn trăm lạng bạc, muội cứ đòi Chu bá bá phải cho bằng được, thế mà bây giờ muội lại tùy tiện đem đi đãi người ta uống rượu. Để xem khi trở về thành Tương Dương, mẫu thân hỏi đến, muội sẽ trả lời thế nào dây?
Thiếu nữ thè lưỡi, cười đáp: Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
- Muội sẽ bảo muội đánh rơi dọc đường, tìm mãi chẳng thấy.
Thiếu phụ nói:
- Ta sẽ không để cho muội nói dối trót lọt đâu.
Thiếu nữ cầm đũa gắp một miếng thịt bò cho vào miệng, nói:
- Đằng nào cũng ăn rồi, đâu có thể trả lại? Nào các vị xin chớ làm khách.
Mọi người thấy tỷ muội hai người đấu khẩu với nhau, đều cảm thấy thú vị, ai cũng thầm mến thiếu nữ ngây thơ hào phóng, người không biết uống rượu cũng tợp vài ngụm, ngầm ủng hộ nàng. Thiếu phụ xinh đẹp tức quá, nhắm mắt, giơ tay bịt tai lại.
Thiếu nữ cười, nói:
- Tống đại thúc, tỷ tỷ của điệt nhi ngủ rồi, đại thúc kể đi đừng ngại, tỷ tỷ không thức dậy đâu.
Thiếu phụ mở mắt ra, tức giận nói:
- Ta ngủ hồi nào?
Thiếu nữ nói:
- Thế thì càng hay, có nói to cũng không ngại làm cho tỷ tỷ bị thức giấc.
Thiếu phụ gằn giọng nói:
- Tương nhi, ta nói cho muội biết, muội còn sinh sự với ta, ngày mai ta sẽ không cho muội đi cùng nữa đâu.
Thiếu nữ nói:
- Muội chả sợ, muội đi với tam đệ cũng được rồi.
Thiếu phụ nói:
- Tam đệ sẽ đi với ta.
Thiếu nữ hỏi:
- Tam đệ, đệ sẽ đi cùng với ai nào?
Chàng thiếu niên khó xử, theo đại tỷ thì nhị tỷ buồn, mà theo nhị tỷ thì đại tỷ sẽ giận, lẩm bẩm:
- Mẫu thân bảo ba chị em cùng đi với nhau, không được thất tán.
Thiếu phụ quắc mắt nhìn muội tử, giận dỗi nói:
- Sớm biết muội khó bảo thế này, thì hồi bé muội bị kẻ xấu bắt mang đi, ta chẳng lo cứu muội về cho xong.
Thiếu nữ nghe vậy thì mềm lòng, cầm cánh tay thiếu phụ, nũng nịu:
- Hảo tỷ tỷ, đừng giận mà, là muội sai rồi.
Thiếu phụ ngoảnh mặt làm ngơ, thiếu nữ nói:
- Tỷ tỷ mà không cười, muội sẽ cù cho đấy.
Rồi giơ tay phải thọc vào nách thiếu phụ. Thiếu phụ không quay đầu, dùng tay trái gạt ra sau, thiếu nữ đưa tay trái tóm cổ tay của thiếu phụ, tay phải tiếp tục chĩa tới. Thiếu phụ hơi trầm cùi chỏ bên phải, kẹp cánh tay của muội tử lại. Thiếu nữ xoay bàn tay một cái để tránh bị kẹp, tư thái trông cực đẹp.
Trong giây lát, hai người đã chiết giải bảy tám chiêu, cả hai cùng khéo léo sử dụng "Tiểu cầm nã thủ pháp".
Thiếu nữ cố nhiên không cù được tỷ tỷ, mà thiếu phụ cũng không tóm được cổ tay muội tử.
Đột nhiên ở góc nhà có người thấp giọng khen:
- Hảo công phu!
Tỷ muội hai người cùng dừng tay, nhìn về góc nhà, thấy một người ngồi bó gối, đầu thụt vào giữa hai gối, đang ngủ say. Tỷ muội hai người ngồi bên đống lửa, vẫn thấy người kia ngồi bất động như vậy từ lâu, người bên cạnh cũng không thấy được mặt mũi y, y cũng không thể nhìn thấy tỷ muội hai người vừa đùa nhau thế nào, tiếng khen kia chắc không phải do y phát ra. Chàng thiếu niên nói:
- Đại tỷ nhị tỷ, gia gia dặn chúng ta không nên tùy tiện hiển lộ công phu.
Thiếu nữ mỉm cười, nói:
- Này ông cụ non, đệ nói không sai đâu.
Rồi quay sang đại hán, nói:
- Tống đại thúc, xin lỗi, tỷ muội chúng tôi mải đấu khẩu, quên nghe đại thúc kể chuyện, đại thúc mau kể tiếp đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.