Dương Quá nói:
- Đúng lắm. Cầu đá rất trơn, cô nương hãy cẩn thận.
Rồi chàng phi thân qua sườn núi bên kia, kể lại hai hàng chữ cho Hoàng Dung nghe.
Hoàng Dung lặng lẽ trầm tư một hồi, đột nhiên hai mắt sáng lên, vỗ tay một cái, cười nói:
- Quá nhi, đại hỉ, đại hỉ!
Dương Quá vừa kinh ngạc vừa vui mừng, run run hỏi:
- Quách bá mẫu bảo... bảo... có tin mừng ư?
Hoàng Dung nói:
- Tất nhiên rồi. Long gia muội tử đã gặp được Nam Hải thần ni, quả là kỳ duyên độc nhất vô nhị.
Dương Quá vẻ mặt ngơ ngác, hỏi:
- Nam Hải thần ni là ai vậy?
Hoàng Dung nói:
- Nam Hải thần ni là vị đại thánh trong cửa Phật, tu vi về Phật pháp và võ công đều cao thâm khôn lường. Chỉ vì Người ít đặt chân lên Trung Thổ, nên hiếm có nhân sĩ võ lâm biết được đại danh của Người. Gia gia ta từng kiến diện Người một lần, được Người truyền thụ một lộ chưởng pháp, dùng cả đời chưa hết. Ôi đó là chuyện xảy ra mười sáu, ba mươi hai, đúng rồi, ba mươi hai năm trước.
Dương Quá bán tín bán nghi, lẩm bẩm:
- Ba mươi hai năm...
Hoàng Dung nói:
- Đúng, vị thần ni này có lẽ đã ngót trăm tuổi. Gia gia ta bảo cứ mười sáu năm Người lại tới Trung Thổ một lần, kẻ ác gặp Người tức là do kiếp trước không tu. Người tốt gặp Người, tất được ban phúc. Long gia muội tử là nhân vật mỹ diễm như tiên, Người nhất định sẽ yêu thích, thu làm đồ đệ, đưa ra Nam Hải.
Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dieu-hiep-lu/1367301/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.