Cầu Thiên Xích cười hô hố, làm lung lay các ngọn nến hồng, mái ngói cùng rung động, rồi sang sảng nói:
- Tân nhân cùng bái thiên địa, còn cựu nhân thì sao đây?
Cầu Thiên Xích tuy chân tay bị đứt gân mạch, nhưng nội công thì còn nguyên, trong hốc đá không có việc gì làm, ngày đêm khổ luyện, tu luyện mười bốn năm bằng hai mươi tám năm của người khác, hai câu vừa rồi nói ra làm cho mọi người váng tai, hoa mắt, mười mấy cây nến hồng trong sảnh bị tắt phụt.
Mọi người kinh ngạc, nhất tề ngoảnh ra. Công Tôn Chỉ nghe tiếng quát, vốn đã kinh dị, nhìn thấy Dương Quá và con gái an nhiên vô sự, đứng hai bên một vị khách mang mặt nạ, thì càng lo sợ, hỏi to:
- Tôn giá là ai?
Cầu Thiên Xích gằn giọng, cười khẩy, nói:
- Ta và ngươi nghi thuộc chí thân, ngươi giả trang không nhận ra ta ư?
Khi nói câu này, bà ta vận khí đan điền, giọng tuy không to, nhưng vang truyền rất xa. Tuyệt Tình cốc bốn bên là núi, một lát sau tiếng vọng dội trở lại, nghe vang vang mãi câu "ngươi giả trang không nhận ra ta".
Bọn Kim Luân pháp vương, Tiêu Tương Tử, Ni Ma Tinh, Doãn Khắc Tây dự lễ, nghe tiếng nói của Cầu Thiên Xích, biết là một nhân vật lợi hại, đều đưa mắt nhìn nhau.
Công Tôn Chỉ thấy người kia mặc áo vải gai, tay cầm cây quạt bằng lá hương bồ, đúng như vợ y từng miêu tả về người anh vợ là Cầu Thiên Nhẫn, thấy nội công của vị khách lại sung mãn, nhưng diện mạo thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dieu-hiep-lu/1367227/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.