Khi thân mình chạm mặt nước, Dương Quá cả mừng, biết tính mạng tạm thời vẫn còn, nếu không hai người rơi từ trên cao mấy chục trượng như thế, khó lòng thoát chết. Xung lực đã lớn, chìm xuống đã sâu mà vẫn tiếp tục chìm, tựa hồ không có đáy. Chàng nín thở, đợi thế chìm chậm lại, tay trái ôm Công Tôn Lục Ngạc, tay phải quạt nước ngoi lên. Vừa lên tới mặt nước, hít được một hơi, đột nhiên xộc vào mũi một mùi tanh lợm giọng, đồng thời phía bên trái có sóng trào mạnh, tựa hồ có loài thủy tộc khổng lồ nào đó tấn công.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong óc chàng: "Tặc cốc chủ đẩy mình và nàng xuống chốn này, đâu có tử tế gì?". Liền phát chưởng tay phải đánh mạnh sang phía bên trái, "Bốp" một tiếng lớn, trúng phải một vật cứng, vừa lúc sóng lớn đẩy tới, chàng mượn thế chưởng mà ôm Công Tôn Lục Ngạc né sang bên phải.
Chàng không giỏi bơi lặn, sở dĩ chịu được lâu dưới nước chỉ là nhờ nội công nín thở. Lúc này trước mắt tối om, chỉ nghe phía bên trái và đằng sau có tiếng đẩy nước dồn dập, chàng hất mạnh tay phải, chạm vào một vật lớn thô ráp, lạnh ngắt, tựa hồ vảy của một loài thủy tộc, thì cả kinh: "Không lẽ trên thế gian quả có loài rồng độc?". Chàng dồn sức vào tay, đẩy mạnh, con quái vật kia bị chàng đẩy xuống sâu.
Chàng hít một hơi dài, chuẩn bị chìm người xuống, không ngờ chân đã đạp vào thực địa, vì sự việc xảy ra ngoài dự liệu, chân dùng sức không đúng cách, nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dieu-hiep-lu/1367221/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.