Khúc cô nói luôn:
- Ta ăn cơm rồi.
Dương Quá cười, nói:
- Ta đâu có hỏi Khúc cô câu ấy. Ta hỏi câu này: "Khúc cô quen biết cha ta phải không?".
Nói tới đây, vẻ mặt chàng rất trịnh trọng. Khúc cô đáp:
- Cha của huynh đệ là ai? Ta không quen biết đâu.
Dương Quá nói:
- Có một người tướng mạo giống hệt ta, người ấy là ai vậy?
Khúc cô nói:
- À, đó là Dương huynh đệ.
Dương Quá hỏi:
- Khúc cô nhìn thấy Dương huynh đệ bị người ta giết chết phải không?
Khúc đáp:
- Phải, lúc ấy nửa đêm, ở trong tòa miếu, có rất nhiều quạ kêu, quạc, quạc, quạc!
Khúc cô bắt chước tiếng quạ kêu. Cây lá xung quanh âm u, Khúc cô kêu lên như vậy, bất giác thấy hơi rờn rợn. Dương Quá rùng mình, hỏi:
- Dương huynh đệ chết như thế nào?
Khúc cô nói:
- Cô cô muốn ta nói, Dương huynh đệ không cho ta nói, Dương huynh đệ đánh cô cô một chưởng, rồi cười ha ha, hô hô, hi hi!
Khúc cô cố bắt chước tiếng cười của Dương Khang trước khi chết, cười đến nỗi chính Khúc cô cũng tái mặt hoảng sợ. Dương Quá nghe chẳng hiểu thế nào, hỏi:
- Cô cô là ai thế?
Khúc cô đáp:
- Cô cô là cô cô chứ còn ai.
Dương Quá biết bí mật về cái chết của phụ thân sắp được vén mở, máu nóng dồn lên ngực, đang định hỏi tiếp, bỗng nghe có tiếng người nói sau lưng:
- Hai đứa ngươi chơi đùa ở đây hả?
Đó là Hoàng Dược Sư. Khúc cô nói:
- Hảo huynh đệ chơi bịt mắt bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dieu-hiep-lu/1367201/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.