Nói đến đây, nước mắt ứa ra.
Dương Quá vội nói:
- Vâng, vâng, ta nhắm mắt đây. Cô nương... cô nương đừng khóc!
Liền nhắm mắt, hai tay sờ chỗ xương gãy, nắn lại thật khớp với nhau, lấy yếm che ngực nàng, đã hơi trấn tĩnh, liền chặt bốn đoạn cành cây, đặt hai đoạn trước ngực, hai đoạn sau lưng, dùng vỏ cây buộc chặt để chỗ xương gãy không xê dịch vị trí. Xong đâu đấy mới mặc áo lại, giải huyệt cho nàng.
Lục Vô S mở mắt ra, ánh trăng chiếu vào mặt chàng, thấy hai má chàng ửng hồng, vẻ ngượng nghịu, mắt đang ngó trộm nàng, bốn mắt chạm nhau, cả hai cùng vội ngoảnh đi nơi khác. Lúc này chỗ xương gãy đã cố định, tuy còn đau, nhưng không đau chói như lúc trước nữa, nàng nghĩ thầm: "Đồ ngốc quả có tài tiếp cốt". Bây giờ nàng đã biết Dương Quá thực không phải kẻ tầm thường, càng không ngốc nghếch, nhưng ngay từ đầu đã quen miệng mắng nhiếc chàng, tuy vừa được chàng cứu, vẫn chưa chịu tỏ ra kính trọng, hỏi:
- Đồ ngốc, ngươi bảo nên làm thế nào, ở lại đây hay trốn đi thật xa?
Dương Quá nói:
- Thế cô nương nghĩ sao?
Lục Vô Song nói:
- Tất nhiên phải đi xa, ở lại đây chịu chết à?
Dương Quá hỏi:
- Đi xa là đi đâu?
Lục Vô Song nói:
- Ta phải về Giang Nam, ngươi có chịu đi theo ta hay không?
Dương Quá nói:
- Ta phải tìm cô cô của ta, không thể đi xa như thế được.
Lục Vô Song sa sầm mặt, nói:
- Được vậy thì ngươi đi cho mau! Cứ mặc ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dieu-hiep-lu/1367161/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.