Thế rồi chàng liền thề:
- Đệ tử Dương Quá suốt kiếp này trong lòng chỉ có một mình cô cô, nếu về sau thay lòng đổi dạ, thì khỏi cần cô cô đến giết, chỉ cần nhìn thấy mặt cô cô, là đệ tử sẽ tự sát.
Tiểu Long Nữ rất hài lòng, nói:
- Ngươi nói rất hay, vậy thì ta yên tâm rồi.
Nàng cứ nắm chặt tay chàng không buông. Dương Quá cảm thấy từng luồng hơi ấm từ tay nàng truyền sang.
Tiểu Long Nữ nói:
- Quá nhi, ta thật không tốt.
Dương Quá vội nói:
- Không đâu, cô cô lúc nào cũng tốt.
Tiểu Long Nữ lắc đầu, nói:
- Hồi trước ta đối với ngươi quá dữ, thoạt đầu còn đuổi ngươi đi, may mà Tôn bà bà giữ ngươi lại. Nếu ta không đuổi ngươi đi, thì Tôn bà bà đã chẳng bị chết!
Nói đến đây, bất giác nước mắt muốn trào ra.
Nàng từ năm tuổi bắt đầu luyện công, từ đấy không khóc bao giờ, lúc này khóc trở lại, tâm thần chấn động mạnh, khớp xương toàn thân kêu tanh tách, tựa hồ nội lực đang rời bỏ thân thể. Dương Quá kinh hãi, gọi:
- Cô cô, cô cô làm sao... thế?
Lời chưa dứt, bỗng có tiếng ken két, cánh cửa đá mở ra, Lý Mạc Sầu và Hồng Lăng Ba đã tiến vào. Nguyên Lý Mạc Sầu nghĩ rằng "Đoạn long thạch" đã ập xuống, đằng nào cũng chết, chẳng cần e ngại các cơ quan mai phục nguy hiểm gì nữa, cứ xông xáo bừa đi, cuối cùng vượt qua liền mấy gian thạch thất, đến gian buồng của Tôn bà bà.
Nàng ta cứ tưởng là gặp vận may, không động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dieu-hiep-lu/1367152/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.