A800 hoàn thành quá trình xuyên không đầu tiên bằng một cú hạ cánh không cần bánh, một pha tiếp đất với những cú giật làm hành khách cong người như con khô mực nướng trên lửa hồng. Khi A800 dừng lại hẳn, không gian trong phi thuyền chợt im lặng một cách rất không bình thường. Những câu hỏi không có lời đáp cứ tự nhiên ùa về ào ạt làm đặc quánh từng khoảng khắc thời gian, làm sự miên man của từng cá nhân dâng lên đến đỉnh đỉnh
Đi qua 43 chương truyện, tác tôi chưa một lần dừng lại để miêu tả diễn biến tâm lý của một nhân vật nào cả. Giờ xin mạn phép nói đôi điều về cái tâm lý của một nhóm người( chứ không phải của riêng mỗi một người)
Thú thật không có một dạng từ ngữ nào để đặc tả cảm giác này, giống như bạn đang đứng giữa lằn ranh siêu mỏng như Kotex chia đôi thế giới hư và thực
Một chân bạn đang ở thực tại, còn chân kia có cảm giác mơ hồ đã xâm chiếm trọn vẹn. Cứ vẫn đứng chôn chân trong lằn ranh, ngập ngừng và liên tục ngập ngừng
Bạn và tôi, bạn tồn tại? hay tôi không từng tồn tại?
Im lặng nối tiếp im lặng Ai cũng miên man trong vùng hỗn độn lộn xộn tựa bánh tráng trộn của chính bản thân, dù đã từng trải qua cảm giác 100 lần ngắc ngoải trên từng cọng vải.
Du hành không thời gian là khoảng khắc bạn tự tan biến đến tận mỗi tế bào, rồi tái lập lại cơ thể tại điểm giao không thời gian đã được cài đặt trước đó.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dieu-dai-bip/1886190/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.