Võ Tu Văn nằm trên bãi cỏ, nhìn lên bầu trời xanh thẳm, nháy mắt đã tới thu, lá cây rụng khắp nơi. Đảo mắt đã gần năm năm trôi qua, không biết đại ca ở Đào Hoa Đảo thế nào rồi, cũng không biết học võ công ra sao, còn Quách Phù kia, không biết có thay đổi không nhỉ? Cũng không biết Quách bá bá có tới tìm mình không, theo y nghĩ, nếu không có gì thay đổi, hẳn là chưa tới. Đời trước khi xem nguyên tác thấy Quách Tĩnh kia rõ ràng nói có thời gian sẽ tới thăm Dương Quá, nhưng đợi đến khi Dương Quá xuống núi rồi cũng không đến thăm hắn, lúc đó y đã cảm thấy Quách Tĩnh đối với Dương Quá cũng không quá quan tâm.
Mái tóc bị ai đó nhẹ nhàng chạm vào, Võ Tu Văn từ trong suy nghĩ tỉnh táo lại, quay đầu nhìn lại. Dương Quá đang cầm một phiến lá cây trên tay, cười vui vẻ với y. Võ Tu Văn cười nhẹ, đôi mắt đen láy dưới ánh mặt trời sáng lấp lánh, khuôn mặt thanh tú tươi cười sáng rọi bốn phía. Dương Quá nâng một bàn tay lên, gạt sợi tóc bên mặt Võ Tu Văn, để lộ ra cái trán xinh đẹp mượt mà, hắn cúi đầu ấn xuống một cái hôn.
Dương Quá nằm ở bên cạnh Võ Tu Văn, nắm lấy tay y. Nhất thời hai người đều không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn bầu trời xanh thẳm.
“Dương Quá, ngươi có muốn đi ra bên ngoài kia không?” Võ Tu Văn từ từ mở miệng.
“Đi đâu?” Dương Quá nghiêng đầu.
“Chính là thế giới bên ngoài…” Võ Tu Văn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dieu-chi-van-qua-thi-phi/2242003/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.