Quách Phù ở phía trước thấy Võ Đôn Nho đã qua một lúc lâu còn chưa đuổi kịp, ghìm dây cương lại, xoay người, phát hiện hắn đang ôm nam tử ven đường vừa rồi, có hơi kinh ngạc vòng ngựa về. Nhảy xuống ngựa, trong lòng mơ hồ có một đáp án, nhưng Quách Phù vẫn đè nén tâm tình, kích động hỏi: “Sư huynh, vị này là…?”
Võ Đôn Nho vui vẻ choàng vai Võ Tu Văn nói: “Sư muội, là Tu Văn đó, sao, không nhận ra à? Kỳ thật y cũng thay đổi rất nhiều, ngay cả ta cũng thiếu chút nữa là nhận không ra đó!”
Quách Phù có phần kích động nhìn Võ Tu Văn, mỉm cười nói: “Tu Văn ca ca, huynh đã trở lại!”
Võ Tu Văn có hơi kinh ngạc với cách xưng hô này của Quách Phù với mình, nhưng cũng không để ý, gật gật đầu coi như chào hỏi. Dương Quá đứng ở một bên, nhíu chặt chân mày, Võ Đôn Nho là đại ca Văn nhi, tuy rằng hắn không vui với hành động choàng vai Văn nhi kia, nhưng hắn cũng không nói gì. Nhưng mà Quách Phù này, sao có thể gọi Văn nhi một cách thân mật như vậy chứ!
Có lẽ tâm tình buồn bực của Dương Quá quá mức nặng nề, Võ Đôn Nho mẫn cảm nhìn lại, trông thấy Dương Quá thì khẽ sửng sốt, rồi mới đi tới vỗ vai hắn nói: “Hẳn là Dương Quá đi, vừa rồi không chú ý tới, thiếu chút nữa là không nhận ra ngươi rồi, đã mấy năm không gặp, ngươi thay đổi rất nhiều nha!
Quả thật Dương Quá so với lúc rời khỏi Đào Hoa Đảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dieu-chi-van-qua-thi-phi/2241983/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.