Thân ảnh ở phía trước lập tức cứng ngắc, xe ngựa dần dần chạy chậm lại, cuối cùng hoàn toàn dừng lại, Võ Tu Văn bình tĩnh nhìn Võ Tam Thông xoay người lại.
“Văn nhi, con hận cha như vậy sao?” Võ Tam Thông nhìn Võ Tu Văn, trên mặt tràn đầy vẻ chua xót và thương tâm, còn ẩn ẩn chút không dám tin.
Võ Tu Văn vẫn bình tĩnh nhìn ông, nói: “Ta trẻ hơn ngươi, cho nên, ngươi hiển nhiên phải chết sớm hơn ta rồi.”
Võ Tam Thông sửng sốt, tuy cảm thấy Võ Tu Văn nói rất đúng, nhưng nghe chính con của mình nói những lời như thế, trong lòng vẫn có chút không thoải mái. Ông im lặng xoay người, liền nghe Võ Tu Văn hỏi: “Ngươi chuẩn bị giam giữ ta sao? Muốn giam bao lâu?”
“Cha sẽ an bài cho con một cô nương tốt để thành thân, đợi đến lúc có đứa nhỏ rồi, con cũng sẽ quên Dương Quá kia đi, đến lúc đó, cha tự nhiên sẽ không xen vào cuộc sống của con nữa.” Võ Tam Thông đưa lưng về phía Võ Tu Văn, âm thanh hòa vào tiếng mưa bên ngoài truyền đến lỗ tai Võ Tu Văn, trong mắt y liền hiện lên một tia trào phúng.
“Ngươi cho rằng ngươi giam ta được sao?” Võ Tu Văn lạnh lùng nói.
“Cha biết võ công của con rất tốt, cho nên cha mới bảo Quách bá mẫu dùng dược áp chế võ công của con, chờ đến lúc con quên được Dương Quá, cha liền đưa giải dược cho con.” Vũ Tam Thông vung roi lên, đánh lên con ngựa kéo xe, xe ngựa một lần nữa di
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dieu-chi-van-qua-thi-phi/2241907/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.