Võ Tu Văn giữ chặt tay Dương Quá, khẽ lắc đầu. Dương Quá lạnh lùng liếc nhìn Kim Luân Pháp Vương và Hoắc Đô, sau đó xoay người đi ra ngoài. Võ Tu Văn hơi nhúc nhích tay, thứ gì đó từ trong tay áo liền lăn ra, yên lặng không gây một tiếng động rớt xuống chăn lông thật dày rồi lăn qua bên kia. Ánh mắt Hoắc Đô ngưng trọng, kéo tay Kim Luân Pháp Vương, Kim Luân Pháp Vương vẫn nhìn theo đám người Võ Tu Văn, thấy bọn họ đã rời đi, tinh thần mới dần thả lỏng, liền ôm lấy người trong lòng, cảm thấy trong lòng có động tĩnh, hắn lại lo lắng nhìn xuống.
“Sao vậy?” Kim Luân Pháp Vương lo lắng hỏi, trong mắt tràn đầy thâm tình. Hoắc Đô dùng ngón tay chỉ bình bạch ngọc nằm ở trên chăn, trong mắt có chút kích động, Kim Luân Pháp Vương đi tới gần nhặt bình bạch ngọc kia lên, đưa cho Hoắc Đô. Hoắc Đô mở nắp bình ra, dùng mũi ngửi thử thứ ở trong bình, sau đó trên mặt liền xuất hiện một chút ý cười vui vẻ, hắn muốn đem thứ trong bình đổ vào miệng nhưng bị ngăn lại.
Kim Luân Pháp Vương cau mày, hỏi: “Đây là cái gì?”
“Là giải dược của Ngọc Phong Châm, lúc còn ở Toàn Chân giáo, ta nghe nói chỉ có mật của Ngọc Phong mới có thể giải loại độc này. Thứ này là do nam tử kia lưu lại, hẳn là mật ong.” Hoắc Đô mỉm cười nói.
“Người vừa rồi không rõ thân phận, sao có thể dùng thứ hắn lưu lại? Tối thiểu cũng phải tìm người thí nghiệm một chút, đảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dieu-chi-van-qua-thi-phi/2241885/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.