Kim Luân Pháp Vương và Hoắc Đô (1)
Sau khi Hoắc Đô uống lọ thuốc do Võ Tu Văn lưu lại, hai đôi chân suốt mười năm đều không có cảm giác gì nhất thời xuất hiện nhức mỏi, trên khuôn mặt bình thản bất tri bất giác hiện lên một nụ tươi cười vui sướng, làm cho Kim Luân Pháp Vương ở bên cạnh nhìn đến ngây người. Phải biết rằng từ sau khi hai người phát sinh quan hệ, Hoắc Đô chưa từng cười lần nào, đối với hắn cũng chỉ hờ hững, hoặc là tức giận, hay làm như không thấy mà thôi, mấy năm gần đây, thần sắc trên mặt hắn đều là thản nhiên, cũng không nói gì, thậm chí có thể cả một ngày cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào. Điều này khiến cho Kim Luân Pháp Vương không biết làm như thế nào cho phải, tuy đã chiếm được người này, nhưng trong lòng lại giống như càng ngày càng xa cách, chỉ có hung hăng giữ lấy người này, nghe âm thanh rên rỉ của hắn mỗi khi bị hắn áp dưới thân, nhìn thấy trên khuôn mặt bình thường vẫn đạm mạc kia ửng đỏ, trong mắt đều là thần sắc mê mang, trong lòng hắn mới cảm nhận được một tia thỏa mãn.
Mặc dù biết Hoắc Đô là vì hai chân tàn phế cho nên mới có thể để mặc cho mình bài bố, nhưng Kim Luân Pháp Vương vẫn không ngừng đi tìm thuốc giải cho hắn, thế nhưng, độc của Ngọc Phong Châm thật sự rất khó giải, hơn nữa lúc đầu lại bị Võ Tu Văn dùng châm đâm vào huyệt đạo, rất phiền toái. Kim Luân Pháp Vương cũng từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dieu-chi-van-qua-thi-phi/2241873/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.