Địch Áo rất muốn hỏi Ngõa Tây Lý lúc trước Địch Uy dùng thời gian bao lâu để nắm giữ Phong Ngân, nhưng lời nói đi ra tới khóe miệng lại nuốt ngược trở vào. Hắn biết Ngõa Tây Lý vốn không thích nhắc tới người này.
Khi đoàn người Hoắc Phu Mạn và Lan Bác Tư Bản đi tới khe núi, Địch Áo rốt cuộc nắm giữ kỹ xảo buông thả Phong Ngân bước đầu tiên. Mặc dù vẫn không thể nhẹ nhàng thoải mái giống như Ngõa Tây Lý, nhưng uy lực thì không ai dám coi thường. So sánh với quang cầu thì Phong Ngân cần thời gian tụ lực lâu hơn, nhưng vì thế uy lực cũng mạnh hơn quang cầu gấp mấy lần, cả hai đều có ưu khuyết rõ ràng.
Liên quân tập trung tất cả lực lượng vào nơi này, những người có tư cách tiến vào soái trướng nghị sự chỉ là số ít mà thôi. Thần Vũ Giả thì không cần phải nói, còn Địch Áo là do thân phận đặc thù nên cũng chiếm được một vị trí. Ngõa Tây Lý vốn không có ý định tham gia nhưng Hoắc Phu Mạn và Lan Bác Tư Bản đều cho thủ hạ đi gửi thiệp biểu hiện ý kiến nhất trí. Nội bộ Thiên Không thành còn chưa ổn định, đúng lúc mượn cơ hội này áp chế mấy tên lòng lang dạ sói xuống, bắt buộc phải ổn định toàn thể tướng sĩ thì mới có thể yên tâm xuất quân đánh trận được.
Sau hội nghị lần này, nếu có người muốn dùng chuyện Áo Nhĩ Sắt Nhã gây sóng gió trước tiên sẽ phải nghĩ đến Sư Tâm đế quốc và Thần Vực phản ứng. Hoắc Phu Mạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dien/1437662/chuong-611.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.