Chương trước
Chương sau
Duy Mai Nhĩ cười lạnh lùng nhìn Băng Tinh lan tràn đến dưới chân mình, vẫn sải bước lao thẳng về phía trước. Theo cước bộ Duy Mai Nhĩ đi tới, một cơn gió nhẹ xẹt qua mặt đất nhanh chóng thổi tan khí lạnh, mặt băng chưa kịp hình thành đã bị vô số lưỡi đao vô hình cắt vỡ vụn, tan nát hết thảy.
Sau một lát Duy Mai Nhĩ bỗng nhiên dừng cước bộ, một đạo cuồng phong hiện lên trước người hắn rồi thổi qua địa phương sương mù dày đặc nhất, nơi cuồng phong đi qua có không ít đốm lửa màu đen chợt lóe rồi biến mất. Lộ Tây thả ra Ám Diễm đã bị Duy Mai Nhĩ dễ dàng phá giải.
Tác Phỉ Á phóng ra Băng Vụ cũng bị cuồng phong xâm nhập càn quét tiêu tán, lúc này mấy người khác vội vàng thi triển bí kỹ, đến lúc này màn sương mù đã bị xua tan hoàn toàn. Tác Phỉ Á bắt đầu bố trí tầng băng thứ hai, Lộ Tây trải qua thời gian khẩn trương lúc ban đầu, bây giờ đã trấn định xuống, nào là Hỏa Diễm Chấn Động, Viêm Bạo, cộng thêm Chân Hồng Chi Vũ liên tục rực sáng bên ngoài tường băng. Nguyên lực trong cơ thể Lộ Tây tiêu hao nhanh khủng khiếp, nhưng nàng vẫn cắn răng kiên trì thi triển bí kỹ, kéo dài thêm một giây thì hi vọng sinh tồn sẽ cao hơn một chút.
Duy Mai Nhĩ dĩ nhiên có thể tiến hành công kích từ trên trời, tường băng không thể nào bao trùm quá cao, nhưng làm vậy sẽ phải gánh chịu nguy hiểm nhất định. Hai cường giả Võ Tôn bên kia phản kích tối hậu rất có thể phá tan phòng ngự yếu kém của Phong hệ võ sĩ. Cho dù Duy Mai Nhĩ là Võ Tôn cao giai cũng không dám lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn.
Huống chi không cần thiết làm như vậy, tốc độ Tác Phỉ Á buông thả tường băng mau cỡ nào cũng không thể nhanh hơn năm cường giả Võ Tôn bên hắn.
Lớp tường băng thứ hai mới vừa dựng lên không bao lâu đã bị mấy người Duy Mai Nhĩ công kích phá tan. Lúc này Tác Phỉ Á phải đợi vài giây hồi khí mới có thể tiếp tục buông thả tường băng.
Lộ Tây hiển nhiên hiểu rõ điểm này, vội vã buông thả bí kỹ nhanh hơn rất nhiều. Vốn dĩ lực lượng một người căn bản không thể nào ngăn chặn năm đối thủ cùng giai, nguyên lực tiêu hao quá nhanh khiến cho Lộ Tây mặt mày tái nhợt. Nhưng Lộ Tây không quản nhiều được, tình thế nguy cấp bắt buộc phải liều mạng buông thả bí kỹ, chỉ cần chậm một chút là chết ngay lập tức.
Địch Áo vừa chạy tới liền nhìn thấy cảnh tượng kinh hãi đó, trước mặt Tác Phỉ Á chỉ còn lại một bức tường băng cuối cùng. Ở đối diện hai người Tác Phỉ Á và Lộ Tây là năm tên võ sĩ đang cắm đầu lao tới, chuẩn bị buông thả bí kỹ công kích trí mạng..
Sắc mặt Địch Áo trầm xuống, trong nháy mắt thả ra Phong Dực lưu lại tàn ảnh ở giữa không trung, lấy tốc độ trước nay chưa có xông về phía Tác Phỉ Á.
Cùng thời khắc đó, Lao Lạp cũng di động thân hình, tốc độ chỉ chậm hơn Địch Áo một đường. Miêu Tử vốn theo sát phía sau mở rộng hai cánh bay lên không trung.
"Ầm" một tiếng, Duy Mai Nhĩ rốt cuộc dẫn đầu đánh nát bức tường băng đáng ghét, nhưng khi bức tường băng vỡ vụn thành vô số Băng Tinh bay tứ tán. Đồng thời Tác Phỉ Á phóng ra Băng Trùy và Lộ Tây thi triển Viêm Long Kích cũng hiện lên. Duy Mai Nhĩ hiển nhiên không lựa chọn ngạnh kháng, thân hình chợt lóe tránh thoát hai người công kích.
Thế nhưng Duy Mai Nhĩ bay trở lại rất nhanh, thanh mang lóe lên chuẩn bị thả ra Phá Không Trảm thì trong lòng hắn cảm giác có mối nguy hiểm đột nhiên ập đến. Duy Mai Nhĩ sợ hãi quay đầu liền thấy thân ảnh Địch Áo và Lao Lạp nhanh chóng vọt tới, hai cánh to lớn của Miêu Tử bay lượn giữa không trung lại càng khiến cho người ta dễ chú ý.
"Quả thế !" Khóe miệng Duy Mai Nhĩ khẽ nhếch lên, rốt cuộc các ngươi không nhịn được rồi.
Phá Không Trảm ngưng tụ vừa xong lập tức thay đổi phương hướng bay tới Địch Áo. Duy Mai Nhĩ còn thả ra một cơn gió lốc quấy rầy phòng ngừa Tác Phỉ Á và Lộ Tây chạy trốn, đồng thời hạ lệnh: "Giết hai nữ nhân này đi."
Khi tường băng sụp đổ ầm ầm, Tác Phỉ Á và Lộ Tây dựa vào nguyên lực chiến giáp để chống đỡ công kích ùn ùn kéo đến. Nhưng hai người đã tiêu hao phần lớn nguyên lực nên rất khó chịu đựng quá lâu.
Nếu như Địch Áo không xuất hiện, sợ rằng ý chí chiến đấu của Tác Phỉ Á và Lộ Tây sẽ sụp đổ theo bức tường băng cuối cùng rồi. Nhưng Địch Áo và Lao Lạp xuất hiện đúng là liều thuốc trợ tim cho hai người, từ đáy lòng Tác Phỉ Á và Lộ Tây bốc cháy lên khát vọng sinh tồn vô cùng mãnh liệt.
Một đạo Băng Hoàn hiện lên quanh người Tác Phỉ Á và Lộ Tây, tiện đà nhanh chóng mở rộng rồi bay về phía bốn gã Võ Tôn đang vây công. Lộ Tây thúc dục ngọn lửa Chân Hồng Chi Vũ lên đến cực hạn, trong lòng hai người đều rõ ràng chỉ cần kiên trì thêm chốc lát là chiến cuộc sẽ có thể nghịch chuyển.
Duy Mai Nhĩ bình thản đứng ở tại chỗ nhìn Địch Áo nhanh chóng vọt tới, đầu ngón tay chậm rãi ngưng tụ nguyên lực lóe ra ánh sáng xanh ngọc. Bất kể Địch Áo tránh né phương hướng nào, hắn vẫn nắm chắc đánh trúng đối phương. Nguồn: truyentop.net
Nhưng sau một cái chớp mắt, Duy Mai Nhĩ bỗng nhiên giật mình ngây người, bởi vì Địch Áo lại không thèm né tránh, trực tiếp lao thẳng tới đón nhận Phá Không Trảm, sau đó là tiếng nổ dữ dội. Phá Không Trảm hóa thành Phong nguyên lực biến mất vào không khí, tốc độ Địch Áo lại không bị ảnh hưởng chút nào.
Duy Mai Nhĩ không còn thời gian suy tư tại sao Địch Áo lựa chọn cách làm không sáng suốt này, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần. Lúc này ánh sáng xanh trên đầu ngón tay Duy Mai Nhĩ đã hóa thành một đạo Phong Nhận cực lớn, hắn không tin lần này Địch Áo còn dám ngạnh kháng.
Nếu như Duy Mai Nhĩ biết ở trong hai nữ nhân kia có hôn thê của Địch Áo, sợ rằng hắn sẽ lập tức thay đổi chiến thuật rồi.
Nhưng theo tình hình hiện tại hắn đã có một phán đoán sai lầm.
Nhìn đạo Phong Nhận cực lớn đang bay tới trước mặt mình, Địch Áo chỉ hít sâu một hơi dùng hai cánh tay che chắn trước người, vẫn liều mạng vọt tới. Hắn phải đột phá hàng phòng ngự của đối phương trong thời gian ngắn nhất, nếu không Tác Phỉ Á sẽ bị nguy hiểm.
Lại là một trận nổ vang ầm ầm sinh ra một vòng khí lãng lan tràn ra ngoài, đạo Phong Nhận to lớn kia ngưng tụ lực lượng vượt qua Phá Không Trảm rất nhiều nhưng vẫn bị Địch Áo cứng rắn đập nát. Nhiêu đó vẫn chưa đủ làm cho Địch Áo dừng lại, thân hình hắn đẩy nhanh tốc độ thêm lần nữa chạy thẳng tới chỗ Tác Phỉ Á.
Duy Mai Nhĩ không thể nào giữ vững bình thản được nữa, hai mắt trợn trừng nhìn nhìn Địch Áo không dám tin tưởng chuyện vừa xảy ra. Chẳng lẽ tên này điên rồi sao? Hay là hắn nghĩ mình là Địa hệ võ sĩ?
Trong nháy mắt này Duy Mai Nhĩ bỗng nhiên cảm giác khí thế đối phương vượt qua bản thân, lòng tự ái và kinh nghiệm nói cho hắn biết cương quyết không thể bị đối phương áp đảo khí thế. Nhưng mà bày ở trước mặt hắn lại là sự thật rành rành ra đó, nếu như không trốn không tránh va chạm với cái tên điên này, rất có thể hắn sẽ gặp kết cục lưỡng bại câu thương.
Sau khi do dự chốc lát, chung quy lý trí vẫn chiếm cứ thượng phong, Duy Mai Nhĩ bất đắc dĩ nhảy qua một bên né tránh cái tên điên rồi kia. Để vãn hồi một chút mặt mũi, trong quá trình né tránh Duy Mai Nhĩ liên tục phóng ra mấy đạo Phá Không Trảm bay tới Địch Áo.
Gặp phải hai đòn nghiêm trọng, nguyên lực chiến giáp trên người Địch Áo đã xuất hiện dao động, vào lúc này Địch Áo không còn ý định ẩn giấu thực lực nữa, tập trung tinh thần thúc dục nguyên lực chiến giáp lên đến cực hạn. Theo đó từng đạo lưu quang chảy xuôi trên người Địch Áo y như thực chất, một đường Địch Áo chạy tới kéo theo dãy quang ảnh vô cùng rực rỡ.
Phá Không Trảm đánh lên trên người Địch Áo không thể nào gây trở ngại cho hắn. Duy Mai Nhĩ nhíu mày lâm vào trầm tư, luồng lưu quang trắng sáng kia là cái gì? Hiển nhiên không phải là lĩnh vực, nếu là Thánh giả không thể nào để bản thân mình bị đánh trúng liên tục, nhưng mà Duy Mai Nhĩ không có nhiều thời gian suy tư vấn đề này, bởi vì lúc này Lao Lạp đã lao đến.
Đối với phương thức chiến đấu cuồng mãnh của Lao Lạp, Duy Mai Nhĩ đã sớm nghe ngập lỗ tai rồi, tự nhiên rõ ràng nếu bị nữ nhân cuồng bạo này gần người sẽ có kết quả gì. Thân hình Duy Mai Nhĩ lập tức bay lên không trung, hắn vừa chạy đi vẫn không quên lưu lại vị trí cũ một cơn gió lốc mạnh mẽ. Duy Mai Nhĩ không bay lên quá cao, hắn đang suy nghĩ tìm cách dụ dỗ Lao Lạp nhảy lên chiến đấu giữa không trung. Những tài liệu trước kia cho thấy nữ nhân này đánh nhau không trung không đủ linh hoạt so với Phong hệ võ sĩ.
Duy Mai Nhĩ có dự tính như thế, ít nhất đồng bọn của hắn sẽ giết chết được một trong hai người Tác Phỉ Á và Lộ Tây, thế cục sẽ biến thành bốn đánh hai. Cho dù thực lực Địch Áo mạnh hơn nữa cũng không chiếm được ưu thế trong một đoạn thời gian, như vậy hắn có thể đánh chết Lao Lạp rồi quay sang trợ giúp đồng bọn, kết quả này xem như là nằm trong tầm tay hắn rồi.
Nếu như Địch Áo chậm thêm vài giây, có lẽ kết cục đúng như Duy Mai Nhĩ dự liệu. Mặc dù Tác Phỉ Á và Lộ Tây đã bộc phát tiềm lực trước nay chưa từng có, nhưng bị bốn gã cường giả Võ Tôn vây công làm sao chống chọi cho nổi, nguyên lực chiến giáp bị công kích liên tục đã ảm đạm lắm rồi. Thân thể hai người cũng bị không ít vết thương thấm máu, sắc mặt tái nhợt chờ đợi kết tục bi thảm nhất, nguyên lực tiêu hao kịch liệt đã vượt qua khả năng thân thể chịu đựng, ngay lúc này tính mạng các nàng chỉ như đèn cầy trước gió.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.