Chương trước
Chương sau
"Ngài không đi?" Địch Áo hơi kinh ngạc, nhưng Địch Áo tỉnh ngộ ra hior vấn đề này đúng là ngu ngốc. Lan Bác Tư Bản vào lúc này không thể nào rời khỏi đế đô.
Quả nhiên Lan Bác Tư Bản khẽ cười nói: "Ta đi cùng thì sao? Ta cũng không có biện pháp tiến vào cung điện, cứ ở chỗ này chờ tin tức tốt của ngươi là được rồi."
"Ta hiểu, ta bây giờ lập tức đi ngay." Địch Áo nghĩ tới nếu có đủ thời gian thì có phải nên trở lại Phỉ Tể công quốc thăm Đường Ân Nam tước và Tái Nhân Hầu tước hay không? Chủ yếu nhất chính là Địch Áo muốn xem thử rốt cuộc Ngõa Tây Lý có trở về đó chưa.
"Dù có gấp cũng không vội một ngày hai ngày, ngươi mới vừa trở về đế đô, hay là trước tiên nghỉ ngơi cái đã."
Địch Áo gật đầu nói: "Đúng rồi, Á Nhĩ Duy Tư từng nói với ta, chuyện này có quan hệ gì tới Lao Lạp?"
"Không phải là Lao Lạp, mà là có liên hệ tới Băng Xuyên bộ tộc, chờ ngươi đến đó sẽ tự nhiên hiểu thôi. Ngươi nghỉ ngơi đi, một hồi ta còn phải tới chỗ Hoắc Phu Mạn, không tiễn."
Địch Áo đáp ứng xoay người đi ra ngoài viện, thời điểm sắp ra khỏi cửa Địch Áo chợt nhớ tới một vấn đề: "Ngài có thể nói cho ta biết cái gọi là tiến hóa lần thứ hai đến tột cùng phát sinh ở giai đoạn nào?"
Lan Bác Tư Bản lắc đầu: "Trên đời này ngoại trừ bản thân Bất Hủ Vương, sợ rằng không có ai rõ ràng chuyện này. Nhưng có thể khẳng định là chỉ cần lĩnh ngộ tiến hóa hai lần, thực lực sẽ lập tức phát sinh biến chuyển nghiêng trời lệch đất."
Địch Áo không dừng lại ở đế đô thời gian quá lâu, chỉ nghỉ ngơi mấy canh giờ rồi bắt đầu một chuyến hành trình mới.
Lần này đường xá cực kỳ xa xôi, kéo dài qua vài công quốc. Lúc ban đầu đám người Địch Áo hao phí thời gian mấy tháng mới có thể đi tới Sư Tâm đế quốc. Lần này mặc dù phi hành trên trời có thể rút ngắn khoảng cách nhưng vẫn là một quãng đường dài dòng mệt mỏi.
Cũng may Địch Áo có năng lực thích ứng coi như là cường hãn, dĩ nhiên vẫn thua kém Lao Lạp chút ít. Địch Áo chỉ có phương diện nghị lực vượt xa thường nhân, còn Lao Lạp trước khi gặp Địch Áo đã sống trong hoàn cảnh ác liệt không biết bao nhiêu năm. Cho nên đối với Lao Lạp căn bản không tồn tại vấn đề thích ứng hay không thích ứng, cuộc sống nơi hoang dã đúng là dành riêng cho nàng.
Ước chừng bay được một tháng lẻ ba ngày, ba người Địch Áo mới đi tới tiểu công quốc mà Lan Bác Tư Bản từng nhắc tới. Lúc ở trên đường đi, Địch Áo nghe Á Nhĩ Duy Tư nói công quốc này có tên là Ai Tắc Đốn.
Ở trong nhận thức của Địch Áo, dưới tình huống bình thường tên một công quốc chính là danh tự của người thành lập, cũng chính là người dùng vũ lực chinh phục mảnh thổ địa đó. Ví như Phỉ Tể công quốc và Hắc Sơn công quốc chính là như thế. Nhưng ở chỗ này lại không giống, Ai Tắc Đốn là tên một ngọn núi cao nhất công quốc, từ điểm này là có thể nhận ra vị Đại công nơi này chưa chắc là một vị cường giả Thánh cấp.
Á Nhĩ Duy Tư lập tức lên tiếng khẳng định Địch Áo suy đoán, trên thực tế Bì Đặc đại công của Ai Tắc Đốn công quốc không phải là Thánh giả, chỉ là một Võ Tôn cao cấp mà thôi. Bì Đặc gia tộc chưa từng xuất hiện tồn tại vượt qua Võ Tôn, nhưng bọn họ đã thống trị mảnh thổ địa này gần trăm năm.
Địch Áo lúc ấy còn lấy làm kỳ quái, gia tộc như vậy làm sao có thể thống trị Ai Tắc Đốn công quốc trong quãng thời gian dài như vậy.
Cho đến khi tiến vào biên cảnh Ai Tắc Đốn công quốc, Địch Áo mới tìm ra nguyên nhân của nó, dõi mắt nhìn lại thì phần lớn thổ địa bên trong công quốc đều bị từng rậm nguyên thủy rừng rậm bao trùm, ít nhất cũng chiếm cứ công quốc hai phần ba lãnh thổ. Từ đó tính xuống, diện tích thực tế của Ai Tắc Đốn công quốc thật sự là nhỏ đến thương cảm, khó trách không có ai tấn công chiếm đoạt nơi này. Sợ rằng mấy công quốc gần đó căn bản không có hứng thú chạy tới đây dạo một vòng.
Các võ sĩ Thần Vực vốn chờ đợi ở biên cảnh vội vàng tiến lên nghênh đón, sau đó Địch Áo và Á Nhĩ Duy Tư chạy tới một trấn nhỏ để nghỉ ngơi một lát rồi mới tiếp tục lên đường. Trong khi nói chuyện với nhau, Địch Áo biết được vị trí tòa cung điện kia nằm sâu trong rừng rậm nguyên thủy. Khó trách Thần Vực tìm nhiều năm như vậy vẫn không dò ra tung tích.
Trong lòng Địch Áo nổi lên một nghi vấn, tại sao An Đức Sâm xây dựng cung điện ở trong một địa phương bí ẩn và khó tìm như thế?
Vấn đề này rất khó tìm được đáp án, có lẽ sau khi Địch Áo thành công tiến vào cung điện mới có thể biết chân tướng rõ ràng. Thế nhưng Địch Áo quên mất vấn đề này rất nhanh, dù sao mấu chốt của sự tình nằm ở trong cung điện, cứ đi vào đó từ từ sẽ biết thôi.
Lần này thời gian nghỉ ngơi khá lâu, bởi vì sẽ phải đi vào trong rừng rậm nguyên thủy tìm kiếm cung điện. Địch Áo dĩ nhiên phải khôi phục tinh thần và thể lực lên đến trình độ tốt nhất, An Đức Sâm là quân vương vĩ đại nhất từ trước tới nay của Thần Vực, tòa cung điện của hắn dĩ nhiên sẽ xuất hiện không ít thứ nằm ngoài dự liệu.
Thứ hai trời sáng sớm, Á Nhĩ Duy Tư dẫn Địch Áo và Lao Lạp cùng với một đám võ sĩ tiến vào rừng rậm nguyên thủy. Ai Tắc Đốn công quốc bảo tồn khu rừng này tương đối hoàn hảo, từ bên ngoài cùng mới thỉnh thoảng nhìn thấy dấu chân nhân loại, đoàn người từ từ xâm nhập sâu vào trong đã không tìm được bất kỳ con đường nào đi lại nữa, chung quanh toàn là cây cối cao lớn và dây leo chằng chịt. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Chuyện này dĩ nhiên không làm khó được đám người Địch Áo, địa hình phức tạp cỡ nào cũng không thể ảnh hưởng tới Phong hệ võ sĩ cao cấp. Về phần Lao Lạp và Miêu Tử ở chỗ này y như cá gặp nước, cho dù là một cành cây nhỏ bé cũng biến thành trợ lực cho nàng đi về phía trước, vì thế tốc độ đoàn người tiến lên không hề chậm lại chút nào.
Sở dĩ không có trực tiếp bay đi là vì lo lắng dẫn đến phiền toái không cần thiết. Ai Tắc Đốn đại công là một gã Võ Tôn cao cấp, nếu bị bọn họ phát hiện có một vị Thánh giả "ghé thăm" công quốc tất nhiên sẽ rất phiền phức.
Đi thẳng thêm một đoạn đường khá xa, sau khi xác nhận nơi này sẽ không bị người khác nhìn thấy, đoàn người mới bay lên trời nhắm tới phương hướng tòa cung điện cư ngụ.
Dọc theo đường đi không gặp phải bất cứ phiền phức gì, rừng rậm nguyên thủy hiển nhiên có không ít yêu thú hoang dã. Nhưng Á Nhĩ Duy Tư trong lúc phi hành thả ra uy áp đã giải quyết vấn đề này rất tốt.
Trên đường dừng lại nghỉ ngơi hai lần, thời gian còn lại đám người Địch Áo một mực bôn ba lên đường, mãi cho đến ngày thứ ba đoàn người Địch Áo rốt cuộc chạy tới mục tiêu.
Vừa hạ xuống đất Địch Áo chợt thấy đã có người chờ ở nơi này, vài cái lều đơn sơ mọc lên giữa rừng, từ tình hình bốn phía là có thể thấy được những người này đã chờ đợi rất lâu rồi.
Có một người từ trong lều đi ra, nhìn sang Địch Áo nở nụ cười: "Ta nghĩ phải mấy ngày nữa các ngươi mới đến đây được."
Lại là Mạc Lâm, bây giờ Địch Áo mới hiểu được tại sao không nhìn thấy Mạc Lâm ở Sư Tâm đế quốc. Thì ra là bị Lan Bác Tư Bản phái đến nơi này, xem ra Mạc Lâm rất được Lan Bác Tư Bản tín nhiệm.
Địch Áo gật đầu nói: "Nếu là ta tự đi dĩ nhiên không thể nào nhanh như vậy, nhưng có một vị Thánh giả mang theo lên đường dĩ nhiên tốc độ phải nhanh rồi."
Mạc Lâm nhìn về phía Á Nhĩ Duy Tư: "Cực khổ ngươi !"
"Đại nhân quá khách khí, đây là việc ta phải làm." Á Nhĩ Duy Tư cười đáp.
"Địch Áo, ngươi chuẩn bị nghỉ ngơi một chút hay là trực tiếp đi vào cung điện?" Mạc Lâm chuyển ánh mắt lên trên người Lao Lạp.
"Lao Lạp tới rất đúng lúc, hẳn là Lan Bác Tư Bản đại nhân đã nói với các ngươi đúng không? Tòa cung điện này tựa hồ có quan hệ với Băng Xuyên bộ tộc."
"Ừ, cho nên ta muốn tiến vào cung điện xem thế nào, bằng không trong lòng cảm thấy hơi khó chịu." Địch Áo hồi đáp.
"Cũng tốt, hai người các ngươi đi theo ta." Mạc Lâm gật đầu dẫn Địch Áo và Lao Lạp đi vào trong rừng. Á Nhĩ Duy Tư đi theo phía sau bọn họ, những người khác lưu lại canh phòng.
Điểm cuối rừng cây là một ngọn núi cao chừng trăm mét, dõi mắt nhìn tùy ý là có thể thấy sườn núi kéo dài ra xa tít tắp, cây rừng trên núi sinh trưởng dày đặc, nhưng từ giữa sườn núi chạy xuống chân núi lại là một mảng đá màu xám trắng, hai cảnh tượng hoàn toàn tương phản lại nằm kề bên nhau như trăng với sao.
Địch Áo đi tới gần mới nhìn thấy hai cánh cửa lớn in sâu trong vách đá, cao mấy chục thước, bên trên điêu khắc Đồ Đằng hình thù kỳ quái, ý tứ hàm xúc, phía trên cùng là một cái đầu lâu cự thú không biết chủng loại gì.
Địch Áo ngẩng đầu nhìn lên cái đầu lâu dữ tợn kia nhất thời cảm giác được một cỗ khí tức xa xưa đập vào mặt, kèm theo đó là uy áp vô hình chèn ép tới. Đây hiển nhiên là đầu lâu của một con yêu thú, hơn nữa thực lực con yêu thú này không hề thấp. Nếu không đã chết nhiều năm như vậy làm gì còn có uy áp mạnh mẽ như thế.
Địch Áo nhìn thoáng qua Lao Lạp ở bên cạnh, lúc này nàng đang ngó chừng cái đầu lâu dã thú kia lộ ra bộ dáng tràn đầy mê hoặc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.