Chương trước
Chương sau
Cho dù muốn chết cũng không thể dùng phương pháp ngu xuẩn này được. Một gã Hỏa hệ Võ Tôn trong đó đang nghi ngờ suy nghĩ, trong lòng bỗng nhiên hiện ra cảm giác báo động, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên nhất thời kinh hãi ngây người, hai tròng mắt co rút lại rất nhanh. Phản ứng của hắn sở dĩ kịch liệt như thế, không phải vì phát hiện trên không trung đang có người lao thẳng xuống, mà là vì hắn đã nhận ra người này là ai.
Danh khí Lao Lạp trên chiến trường vang dội hơn Địch Áo nhiều lắm, huống chi Lao Lạp lúc nào cũng mặc y phục trắng, khuôn mặt thanh tú vẫn còn mang theo vài nét ngây thơ. Cho nên cái gã Hỏa hệ Võ Tôn vừa nhìn thoáng qua lập tức xác nhận ra thân phận Lao Lạp.
Gã Hỏa hệ Võ Tôn trước tiên bỏ qua công kích Mạch Khắc, vội vã thối lui về phía quân trận, đồng thời quát lớn: "Mau lui lại ~!"
Nhưng mà hắn vừa mới hô lên đã hoảng sợ phát hiện thân thể của mình bị một đạo thanh mang nhàn nhạt bao phủ. Mặc dù hắn đã làm ra động tác lùi về sau, nhưng thực tế vẫn bị lưu lại tại chỗ.
Địch Áo ở giữa không trung nhanh chóng lao về phía một gã Võ Tôn khác, trước khi Chân Không kết giới mất đi hiệu lực, Địch Áo tin tưởng Lao Lạp sẽ có thể giải quyết xong gã Hỏa hệ Võ Tôn bị phong lực trói buộc.
Mạch Khắc cười lên sang sảng, tản đi màn hào quang Địa Long Thủ Hộ, sau đó sải bước xông về phía trước. Hắn lựa chọn mục tiêu là cái tên Hỏa hệ Võ Tôn bị Địch Áo khóa cứng. Mặc danh khí dù Lao Lạp rất lớn, nhưng hắn chưa từng nhìn thấy tận mắt, dĩ nhiên vẫn phải dốc toàn lực giải quyết một người trong đó để ổn định cục diện.
Một gã Hỏa hệ Võ Tôn khác lúc này mới kịp hiểu được vừa mới xảy ra chuyện gì, lập tức bị dọa cho sợ hãi hồn phi phách tán, thân hình nhanh chóng khởi động trực tiếp bay ngược về phía sau. Đây là lựa chọn duy nhất và chính xác nhất, nếu như hắn muốn đi cứu viện đồng bạn, vậy thì hai người sẽ phải chết ở chỗ này.
Nhưng động tác của hắn vẫn chậm một bước, Tác Phỉ Á đã vọt tới gần đó thả ra Băng Vụ. Gã Hỏa hệ Võ Tôn kia nhất thời dừng lại ở giữa không trung, không thể động đậy chút nào.
Biến cố liên tiếp phát sinh trong nháy mắt, thật ra hai gã Hỏa hệ Võ Tôn phản ứng không chậm, nếu bọn họ phát hiện Địch Áo sớm một chút rồi lựa chọn lui về sau chưa chắc lâm vào nguy hiểm như thế này. Nhưng không có ai cam tâm tình nguyện bỏ qua công lao gần tới tay, ít nhất trước đó vài giây bọn họ còn không biết nguy hiểm lại lớn đến mức đó. Thậm chí bọn họ còn cho rằng phe mình đang chiếm cứ thế thượng phong tuyệt đối.
Lao Lạp hạ xuống quá nhanh làm cho mái tóc dài bị kéo ra thẳng đứng, hai ống tay áo tung bay phất phới ở trong gió nhìn qua có cảm giác như tiên tử xuất trần. Nhưng động tác kế tiếp của Lao Lạp lại không còn phiêu dật đẹp mắt như vậy nữa.
Kèm theo một trận thanh âm "thình thịch" nặng nề, Lao Lạp vừa hạ xuống liền đạp thẳng vào đầu cái gã Hỏa hệ Võ Tôn bị Địch Áo trói buộc. Không biết Lao Lạp dùng bao nhiêu khí lực, nhưng cái gã Hỏa hệ Võ Tôn đó trong nháy mắt lùn đi nửa đoạn, khúc thân thể từ eo trở xuống bị Lao Lạp đạp một cước ngập vào trong lòng đất.
Mạch Khắc há to miệng kinh hãi, từ vị trí của hắn có thể nhìn thấy rõ ràng nguyên lực chiến giáp trên người gã Hỏa hệ Võ Tôn kia xuất hiện vô số vết nứt. Hiển nhiên đây là điềm báo trước nguyên lực chiến giáp chuẩn bị hỏng mất, cũng quá kinh khủng đi? Chỉ một cú đá mà thôi, làm sao có thể mãnh liệt đến trình độ như vậy?
Lao Lạp mượn lực phản chấn bay thẳng lên cao, sau đó lại rơi xuống lần nữa, lần này Lao Lạp sử dụng chính là quả đấm. Bên trên bề mặt quyền sáo đột ngột chói sáng, hung hăng đập vào đầu gã Hỏa hệ Võ Tôn kia, thân thể hắn nhất thời lại chìm xuống đất thêm một đoạn. Mạch Khắc thậm chí nghe thấy thanh âm xương cốt đứt gãy phát ra, một luồng khí lạnh bỗng nhiên chạy dọc xương sống sau lưng hắn.
Trái tim Mạch Khắc không nhịn được cú sốc kịch liệt cỡ đó, hắn bỗng nhiên sinh ra cảm giác đồng tình với cái tên đối thủ bị Lao Lạp đánh chết tươi sống, thân thể ngập vào trong đất. Trước giờ hắn luôn nghĩ rằng bị giết là hết, chẳng có gì khác nhau, nhưng bây giờ nhìn thấy phương thức giết người như thế đúng là tàn nhẫn. Không sai, đúng là cực độ tàn nhẫn. Đây là hai chữ duy nhất mà hiện tại Mạch Khắc có thể nghĩ ra.
Trước khi Lao Lạp đá một cước vào đầu đối phương trên đầu, khóe mắt lão giả ở nơi xa bỗng nhiên co lại một chút. Sau đó xoay người đi vào soái doanh, hắn đã không còn hứng thú xem tiếp. Bởi vì kết quả không thể nào lệch khỏi quỹ đạo hắn suy đoán.
Lúc này Địch Áo thả ra Lôi Quang Phong Nhận đánh tới một gã Hỏa hệ Võ Tôn khác, gã Hỏa hệ Võ Tôn này không hề biết đạo Phong Nhận này ẩn chứa lôi điện có ý nghĩ như thế nào. Nhưng bản năng nhận ra nguy hiểm sắp tới, hắn lập tức gia tăng lực phòng ngự của nguyên lực chiến giáp.
Nhưng ngay từ thời điểm hắn bị giam cầm thì vận mạng của hắn đã không thể nào thay đổi. Khi Địch Áo còn là Cực Hạn võ sĩ đã có thể dùng Lôi Quang Phong Nhận đột phá cường giả Võ Tôn phòng ngự, huống chi là bây giờ.
Lôi Quang Phong Nhận dễ dàng xuyên thấu gã nguyên lực chiến giáp của Hỏa hệ Võ Tôn, sau đó bắn vào mi tâm của hắn. Kèm theo một tiếng vang rất nhỏ, mi tâm gã Hỏa hệ Võ Tôn xuất hiện một lỗ máu, máu tươi từ đó lập tức phun ra tung toé.
Tác Phỉ Á chạy tới bên cạnh Địch Áo, cúi người đặt hai tay xuống mặt đất, một luồng khí lạnh trắng xoá từ bàn tay Tác Phỉ Á nhanh chóng lan tràn ra bốn phía. Nhưng võ sĩ bên địch phát hiện sự tình không ổn muốn xông lên cứu viện liền bị đông cứng thành tượng băng. Khí lạnh không có bao nhiêu tác dụng ở trên chiến trường, bởi vì nó không thuộc về loại hình công kích, nhưng dùng vào thời điểm này tương đối thích hợp. Lấy thực lực lấy mấy người Địch Áo hiển nhiên không sợ khí lạnh trình độ này, nhưng các võ sĩ cấp thấp Nguyệt Ảnh đế quốc làm sao ngăn cản nổi.
Lúc này gã Hỏa hệ Võ Tôn kia bị Lao Lạp luân phiên đả kích, nguyên lực chiến giáp rốt cuộc biến mất. Lao Lạp tung ra mấy quyền liên tiếp vào ngực hắn, lực lượng khổng lồ ép ngực hắn lõm vào trong, không biết nứt gãy bao nhiêu cái xương sườn, máu tươi cuồng phun văng tung tóe ra bốn phía.
"Đi." Địch Áo nói ngắn gọn, rồi lập tức dẫn đầu xoay người chạy về phía quân trận bên mình.
Mạch Khắc đi theo sát Địch Áo, cho tới bây giờ hắn vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại từ trong khiếp sợ tột độ. Chuyện này vậy là kết thúc? Phải biết rằng hai tên Hỏa hệ Võ Tôn này đã chiến đấu với Mạch Khắc và Tác Phỉ Á chừng mấy ngày. Thủy chung bên hắn vẫn luôn bị đối phương áp chế gắt gao. Tuy chênh lệch thực lực không cao, nhưng một gã Hỏa hệ Võ Tôn trong đó lại mạnh hơn Mạch Khắc vài phần.
Thế mà Địch Áo và Lao Lạp chỉ dùng thời gian vài phút để giải quyết hai gã đối thủ từng khiến cho Mạch Khắc vô cùng phiền toái. Rồi lại liên tưởng tới vô số lời đồn đãi trong quân doanh về Địch Áo và Lao Lạp, trong lòng Mạch Khắc không khỏi thở dài cảm thán. Vốn hắn nghĩ rằng sau khi tấn thăng lên Võ Tôn sẽ có thể tạo ra danh tiếng lẫy lừng, nhưng bây giờ nhìn lại hình như con đường phải đi còn rất dài. Ít nhất so sánh với hai người trẻ tuổi này, hắn vẫn còn chênh lệch một quãng rất xa.
Ba cường giả Võ Tôn xung kích quân trận do trăm tên Cực Hạn võ sĩ tạo thành, kết quả không cần tốn sức suy đoán. Huống chi còn có Lao Lạp vốn là chiến xa hình người đi trước mở đường, mấy người bọn họ mở ra một lối đi rất nhanh, từ từ dung nhập vào trong quân trận bên mình. Nhìn thấy mấy người Địch Áo toàn thân trở lui, các chiến sĩ Sư Tâm đế quốc nhất thời hoan hô vang dội. Nguồn: truyentop.net
"Sau này tận lực cẩn thận, không nên xâm nhập vào sâu quá. Bên đối diện cũng có người chịu trách nhiệm ám sát giống như ta." Địch Áo dặn dò Tác Phỉ Á.
"Chàng cũng cẩn thận đó." Tác Phỉ Á gật đầu, ánh mắt nhìn Địch Áo có chút lo lắng. Kể từ khi đi tới Liệt Diễm quân đoàn, cơ hội hai người gặp mặt đúng là quá ít ỏi.
Mặc dù Địch Áo cũng muốn có thời gian tâm sự với Tác Phỉ Á, nhưng hắn không quên lời Thi Lạc Tư cảnh cáo. Vì thế không dám dừng lại quá lâu, lên tiếng gọi Miêu Tử đang quanh quẩn trên bầu trời hạ xuống, rồi lập tức dẫn Lao Lạp rời khỏi tiểu đoàn Tác Phỉ Á.
Sau khi thành công đánh lén hai tên cường giả Võ Tôn của đối phương, bên phía Sư Tâm đế quốc nhất thời tinh thần đại chấn, sĩ khí song phương tương phản mãnh liệt. Hơn nữa đối phương không có cường giả Võ Tôn trấn giữ nên bị Mạch Khắc và Tác Phỉ Á liên thủ đánh tan nhanh chóng.
Địch Áo và Lao Lạp quay trở lại gò núi ở gần chiến trường, Địch Áo vẫn luôn mỉm cười vui vẻ, nhìn qua tâm tình rất tốt. Lao Lạp nhìn thấy vẻ mặt Địch Áo như thế cũng mỉm cười toe toét, đối với nàng thì chỉ cần Địch Áo vui vẻ là nàng cũng vui vẻ y như thế.
Nguyên nhân Địch Áo cao hứng không phải vì mới vừa đánh chết hai gã cường giả Võ Tôn, mà là trong quá trình chiến đấu lúc nãy Địch Áo phát hiện tốc độ Lôi Quang Phong Nhận phi hành nhanh hơn trước rất nhiều. Ít nhất cũng đề cao gấp rưỡi, nghe qua tựa hồ không có gì lớn, nhưng đối với Địch Áo thì chuyện này vô cùng trọng yếu. Lúc trước Địch Áo chiến đấu với cường giả cùng giai, chung quy vẫn phải tìm cách không bị đối phương phát hiện điểm khác biệt của Lôi Quang Phong Nhận. Nguyên nhân căn bản có hai cái, một là Lôi Quang Phong Nhận công kích không đủ xa, hai là tốc độ Lôi Quang Phong Nhận bay đi quá chậm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.