Nguyên lực dao động kịch liệt như thế dĩ nhiên không thể giấu diếm được những người khác. Bên ngoài nhà Lôi Mông nhìn qua không có gì khác thường, đột nhiên những người đi đường và người bán hàng rong không hẹn mà cùng ngừng động tác, ánh mắt tràn đầy nghi ngờ, đám người Thần Vực đến tột cùng định làm gì vậy? Thế nhưng, bởi vì từ trong viện tản mát ra nguyên lực dao động nhu hòa, không có tính sát thương, cho nên những người chịu trách nhiệm bảo vệ Lôi Mông không có bất kỳ dị động, chỉ phái người chạy đi thông báo tin tức. Theo thời gian trôi qua, vẻ mặt mấy người Á Nhĩ Duy Tư từ từ ngưng trọng, lấy thực lực của bọn họ không cần chạm vào thân thể Địch Áo cũng có thể cảm giác được Tâm Luân bên trong cơ thể Địch Áo đã biến thành màu trắng. Mặc dù bọn họ nghĩ không ra vì sao Địch Áo có tốc độ hấp thu nguyên lực kinh khủng như thế, nhưng bọn họ không có nhiều thời gian suy nghĩ, bởi vì Địch Áo đã gần đột phá rồi. Địch Áo là người trong cuộc không biết gì về phát sinh dị biến trong cơ thể mình, mấy người Á Nhĩ Duy Tư kích phát ra nguyên lực tựa như một phần thân thể của Địch Áo, hắn chưa bao giờ có cảm giác dễ dàng như thế, đây không thể coi là tu luyện, mà là một loại hưởng thụ. Giờ phút này Địch Áo dồn toàn bộ tâm thần ở trong việc hấp thu nguyên lực. Tinh thần kết tinh trong tay mấy người Á Nhĩ Duy Tư dần dần ảm đạm xuống, ngay lúc này Tâm Luân của Địch Áo bắt đầu phát sáng chói mắt. Đám người Á Nhĩ Duy Tư dùng ánh mắt trao đổi, không hẹn mà cùng nhau gật đầu. Trên thực tế, ngay lúc Tâm Luân biến thành màu trắng thì bọn họ đã trợ giúp Địch Áo đột phá xong rồi, nhưng Địch Áo đột phá nhanh quá, bọn họ lo lắng có chuyện ngoài ý muốn nên mới vẫn chờ đợi tới bây giờ. Mấy người hít vào một hơi bóp nát tinh thần kết tinh trong tay, kích phát toàn bộ nguyên lực ở trong tinh thần kết tinh ra, từng luồng nguyên lực dao động mạnh liệt tràn ra ào ào. Không giống như trước chính là, lần này không cần Địch Áo chủ động hấp thu, là do mấy người Á Nhĩ Duy Tư cường lực khống chế hướng dẫn nguồn nguyên lực khổng lồ này tràn vào trong cơ thể Địch Áo. Địch Áo bỗng nhiên mở hai mắt ra, trong nháy mắt này Căn Luân, Chân Tri Luân, Chính Luân, Tâm Luân đồng thời bắt đầu xoay tròn điên cuồng, nguyên lực trong Căn Luân bị một cỗ lực lượng vô hình dẫn dắt chạy dọc theo kinh mạch tiến về phía trước. Sau đó Địch Áo cảm giác được ở trong cơ thể có thứ gì đó tan ra, rồi toàn thân buông lỏng, một loại cảm thụ mà Địch Áo chưa từng biết đến tràn ngập tư tưởng hắn. Lần này hoàn toàn không giống với lúc Địch Áo tấn chức Cực Hạn võ sĩ, dùng mấy chữ thoát thai hoán cốt để hình dung cũng không quá đáng chút nào. Thậm chí Địch Áo có cảm giác mình vung tay lên một cái là có thể thay đổi cả thế giới. Thành công? Địch Áo kiềm chế kích động ở trong lòng, cẩn thận kiểm tra bản thân, phía trên Tâm Luân là một vòng sáng đang chậm chạp xoay tròn, theo Địch Áo hô hấp lập lòe lúc sáng lúc tối, đây chính là Đại Thành Luân? Địch Áo vươn tay ra, nguyên lực ở bên trong cơ thể tuôn trào ra ngoài, một luồng thanh mang lóe sáng trên đầu ngón tay Địch Áo, hắn có thể cảm giác được bên trong thanh mang hàm chứa lực sát thương vô cùng khổng lồ. Đây chính là khác nhau giữa Võ Tôn và Cực Hạn võ sĩ sao? Tùy tiện phóng ra một đạo Phong Nhận là có lớn lực lượng như thế. Địch Áo bỗng nhiên nóng lòng muốn thử, Lôi Quang Phong Nhận của mình sẽ biến thành hình dáng ra sao đây? Nhìn trên mặt Địch Áo đầy vẻ kích động, đứng ở tại chỗ làm ra mấy động tác rất giống trẻ con, mấy người Á Nhĩ Duy Tư chỉ mỉm cười không nói. Lúc bọn họ tấn chức Võ Tôn biểu hiện cũng không tốt hơn Địch Áo bao nhiêu, đây là chuyện bình thường. Một khi tấn thăng lên Võ Tôn chẳng khác nào đã chân chính bước vào hàng ngũ cường giả, chiến lực biến hóa long trời lỡ đất. Giờ phút này Địch Áo hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình, trực tiếp bỏ qua đám người Á Nhĩ Duy Tư, so sánh với Lôi Quang Phong Nhận thì Địch Áo còn có một chuyện trọng yếu muốn thử hơn, đó chính là bí kỹ hữu dụng nhất của Phong hệ võ sĩ, Phong Dực. May mắn hơn những người bình thường chính là Địch Áo chưa bao giờ thiếu pháp môn tu luyện bí kỹ cao cấp, hắn âm thầm nhớ lại bí quyết sử dụng Phong Dực rồi chậm rãi thúc dục nguyên lực. Hai cái quang dực từ sau vai Địch Áo mở rộng ra, khi quang dực xuất hiện, Địch Áo cảm thấy thân thể của mình như đột phá trọng lực trói buộc, có thể tùy ý đi đến bất kỳ một địa phương nào. Trong lòng vừa nghĩ như vậy, Địch Áo theo bản năng thả ra Phong Ưu Nhã. Sau một chốc, thân hình Địch Áo giống như một tia chớp màu xanh phóng thẳng lên cao, nhưng không đợi Địch Áo nhận thức cảm giác bay lượn chợt cảm giác đỉnh đầu truyền đến một trận đau nhức, "ầm" một tiếng, nóc phòng đã bị Địch Áo đục thủng một cái lỗ thật to. Địch Áo vẫn vọt lên giữa không trung mới tỉnh ngộ ra mình vừa mới làm gì, không phải là Địch Áo phản ứng quá chậm, mà là sau khi có Phong Dực, tốc độ Địch Áo nhanh tới mức ngay cả chính hắn cũng không kịp thời thích ứng nổi. Những người ở phía ngoài chịu trách nhiệm âm thầm bảo vệ Lôi Mông kinh ngạc nhìn thân ảnh Địch Áo lơ lửng giữa không trung, trợn mắt nhìn mà không dám tin tưởng. Người trẻ tuổi này là bằng hữu Lôi Mông kia mà? Vì sao mấy ngày không gặp đã biến thành Võ Tôn rồi? Mạc Lâm ngẩng đầu lên, vui mừng nhìn Địch Áo giữa không trung, quả nhiên không làm cho hắn thất vọng. Cho dù là Bất Hủ Vương An Đức Sâm cũng không có đạt tới trình độ này ở độ tuổi như thế, Võ Tôn hai mươi hai tuổi, tin tưởng rằng một khi tin tức này truyền đi nhất định sẽ dẫn phát oanh động chưa từng có. Địch Áo bay lượn trên không trung một hồi lâu mới nghĩ đến mình làm như vậy hình như không lễ phép lắm. Nếu không có đám người Mạc Lâm trợ giúp, hắn không thể nào thành công tấn chức Võ Tôn trong thời gian ngắn như vậy. Ít nhất cũng phải biểu đạt lòng biết ơn với đối phương mới đúng. Lần này Địch Áo không dám sử dụng Phong Dực lung tung nữa, đàng hoàng thu hồi quang dực lại hạ xuống đất. Mấy người Á Nhĩ Duy Tư từ trong phòng đi ra, mỉm cười nhìn tới Địch Áo, Mạc Lâm đánh giá Địch Áo mấy lần rồi mỉm cười ranh mãnh nói: "Lần đầu tiên sử dụng Phong Dực có cảm giác thế nào?" Địch Áo ngại ngùng cười khổ, nói thật ngoại trừ đỉnh đầu đau đớn ra, hắn vẫn chưa cảm nhận gì nhiều lắm. "Cảm ơn các ngươi." Địch Áo nói lời này phát ra từ trong nội tâm. Mạc Lâm mỉm cười lắc đầu: "Ta nói rồi, cho dù không có trợ giúp của chúng ta, dựa theo tốc độ lên cấp của ngươi thì tấn thăng đến Võ Tôn chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Cho nên ngươi hoàn toàn không cần để ý chuyện này, huống chi tất cả mọi người đã là người một nhà, những việc này là chúng ta nên làm." Lúc này đám người Lôi Mông và Tác Phỉ Á từ trong mật thất tu luyện chạy ra, chỉ có điều bọn họ đã bỏ lỡ một màn Địch Áo bay lên trời kia. "Xảy ra chuyện gì?" Mấy người Lôi Mông thấy Địch Áo đang đứng ở nơi đó, lúc này mới cái thở phào một hơi. Mặc dù mấy người tin tưởng Mạc Lâm sẽ không gây bất lợi cho Địch Áo, nhưng lúc trước Địch Áo đã bị một lần ngoài ý muốn, mấy người bọn họ khó tránh khỏi sinh ra cảm giác lo lắng. "Không có gì !" Địch Áo cười cười xấu hổ: "Chỉ là lỡ làm hư phòng của ngươi rồi." "Hư thì hư, cũng chẳng có thứ gì đáng giá." Lúc mới bắt đầu Lôi Mông cũng không có để ý, nhưng sau khi đánh giá một vòng không khỏi nghi hoặc hỏi Địch Áo: "Tại sao ta không phát hiện ngươi làm hư chỗ nào nhỉ?" "Ách... ngươi vào xem là biết." Địch Áo thật sự là xấu hổ, chuyện này nhất định sẽ trở thành trò cười của mọi người. Đợi đến lúc Lôi Mông từ trong phòng đi ra, ánh mắt nhìn Địch Áo càng thêm mê hoặc: "Ngươi có thù oán với phòng nhà ta hả? Hơn nữa, ngươi chạy lên trên đó làm gì?" Mạc Lâm không nhịn được bật cười ha hả: "Địch Áo, lần sau sử dụng Phong Dực nhớ buông thả nguyên lực chiến giáp trước tiên. Ít nhất có thể bảo đảm ngươi sẽ không bị thương." Phong Dực? Nguyên lực chiến giáp? Lôi Mông và đám người Tác Phỉ Á lập tức biến thành tượng đá, trợn mắt há mồm nhìn Địch Áo, trên mặt tràn đầy kinh hãi. May là tố chất tâm lý của Địch Áo vượt xa thường nhân, thế mà cũng chịu không nổi ánh mắt nóng bỏng của bọn họ: "Này... các ngươi nhìn ta làm gì?" Tác Phỉ Á có phản ứng đầu tiên, kích động chạy tới nắm lấy cánh tay Địch Áo: "Đây có thật không? Địch Áo, ta không có nghe lầm hả?" "Là thật, nếu không có Mạc Lâm trưởng lão..." Địch Áo vốn định giải thích nguyên nhân mình tấn thăng lên Võ Tôn, nhưng lại bị một ngón tay chỉ thẳng vào miệng mình cản lại. "Địch Áo… ngươi cũng quá biến thái đi?" Lôi Mông nghiến răng nghiến lợi nói, ngón tay thiếu chút nữa đâm thủng miệng Địch Áo. Hơn nữa, nhìn bộ dạng hình như Lôi Mông có ý định tiếp tục chỉa tới. Địch Áo vội vàng lui về phía sau một bước, đồng thời nghiêng đầu tránh né nước miếng văng tung toé. "Ta biến thái chỗ nào?" Địch Áo cười khổ: "Đừng có kích động, có lời gì từ từ nói không được à, đừng có dùng ám khí có được không?" Truyện Sắc Hiệp - truyentop.net "Ám khí gì?" Lôi Mông đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó thẹn quá thành giận quát lên: "Ngươi quản ta? Lão tử đang muốn phun chết ngươi đây." "Nói nhảm với hắn làm gì." Ca Đốn ở một bên chen vào một câu: "Trực tiếp đánh hắn là được rồi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]