Chương trước
Chương sau
Địch Áo thản nhiên nói: "Ngươi đã điều tra rõ ràng như thế, hẳn là cũng biết người của khu ba mươi ba là bằng hữu Phổ Lai Tư, nhưng ta lại không nhận ra ngươi."
Thanh âm Gia Nạp Lợi chợt chuyển sang run rẩy: "Ta dĩ nhiên rõ ràng chuyện này, chúng ta không có tư cách trở thành bằng hữu của các ngươi. Trên thực tế, ta chỉ ôm tâm lý tìm đến ngài thử một lần mà thôi. Nếu như ngài không đáp ứng, chúng ta đành phải trực tiếp nhận thua là được." Gia Nạp Lợi khẽ thở dài nói: "Mặc dù làm như vậy đúng là làm trái với tôn nghiêm võ sĩ, có thể sẽ trở thành trò cười cả học viện, nhưng chúng ta không có lựa chọn tốt hơn."
Gia Nạp Lợi vốn là thanh niên tương đối tuấn tú, nhưng giờ phút này lại làm ra vẻ mặt muốn khóc, nước mắt đã hoen bờ mi, hoàn toàn có thể gọi là nhu nhược đến mức đáng yêu. Nếu như hành vi này xuất phát từ một nữ nhân, mấy người Địch Áo có lẽ còn có thể sinh ra cảm giác đồng tình, nhưng đối phương rõ ràng là một đại nam nhân, vì thế khiến cho mấy người bọn họ không nhịn được nổi da gà khắp người.
"Này, chúng ta chưa từng nói sẽ làm gì các ngươi mà?" Lôi Mông thật sự là chịu không được vẻ mặt Gia Nạp Lợi, lập tức trợn mắt nhìn sang đối phương.
"Các ngươi đáp ứng?" Gia Nạp Lợi mừng rỡ hô lên.
"Lão tử đáp ứng ngươi chuyện gì?" Đến nước này Lôi Mông đã muốn phát điên rồi.
Ánh mắt sáng rỡ của Gia Nạp Lợi lại ảm đạm xuống: "Ta hiểu rồi, nếu đã như vậy, được rồi, thật sự xin lỗi, quấy rầy các ngươi lâu như vậy, các ngươi sẽ không nổi giận chứ? Ha hả, là do ta quá chắc chắn mà thôi. Thế giới này vốn là mạnh được yếu thua, cho dù là ở trong học viện cũng không thể nào tránh khỏi."
"Đợi một chút." Địch Áo vô cùng bất đắc dĩ, đành phải mở miệng nói, cứ để cho tên này nói tiếp thì bên mình có vẻ không thông tình đạt lý rồi. Tất cả mọi người cùng là học viên, không cần thiết phải đuổi tận giết tuyệt. Sở dĩ không có đáp ứng ngay từ đầu là vì lo lắng đối phương là người quen của Đạt Nhĩ Sâm, nhưng bây giờ nhìn lại hẳn là không đúng rồi.
"Thôi đi, dừng lại ngay, tha cho ngươi đúng không? Không phải là không thể được, nhưng điều kiện tiên quyết là tâm tình của các ngươi, chúng ta và các ngươi không tồn tại thù hận. Cho nên chỉ cần các ngươi không có mưu đồ gì trong lòng, chúng ta sẽ không hạ nặng tay." Địch Áo thản nhiên nói.
Thấy Địch Áo đáp ứng, Gia Nạp Lợi liền mừng rỡ như điên, liên tục nói lời bảo đảm: "Nhất định … nhất định, ngài chỉ cần cho chúng ta chống đỡ mấy phút là tốt rồi, còn vấn đề gian lận thì ngài hoàn toàn có thể yên tâm. Chúng ta không bao giờ ngu xuẩn giống như cái tên Khố Ân Tư kia. Thật sự là cám ơn ngài, ta không biết nên cảm kích ngài thế nào mới tốt."
"Vậy cứ như thế đi, chúng ta còn có việc." Địch Áo vội vàng cắt đứt Gia Nạp Lợi đang thao thao bất tuyệt, căn bản không để cho Gia Nạp Lợi có cơ hội tiếp tục nói chuyện, lập tức xoay người rời khỏi. Tốc độ Lôi Mông và Phổ Lai Tư cũng không chậm, cùng nhau phóng chạy như bay theo sát Địch Áo.
Chẳng qua là mấy người đi quá vội vàng, không chú ý tới ánh mắt Gia Nạp Lợi vốn tỏa ra vô hạn cảm kích từ từ chuyển thành vẻ giễu cợt.
Mấy người Địch Áo đi mãi cho đến lúc rời khỏi tầm mắt của Gia Nạp Lợi mới thở phào nhẹ nhỏm, thả chậm tốc độ.
"Trời đất ơi, vì sao trên đời này còn có hàng cực phẩm cỡ này chứ? Tên này không đi làm nữ nhân đúng là quá lãng phí." Trong lòng Lôi Mông vẫn còn sợ hãi, mở miệng than vãn.
"Ta cũng sắp chịu không nổi rồi. Địch Áo, ngươi đúng là sáng suốt nha, ta đoán chừng nếu như ngươi không đáp ứng nữa, chỉ sợ hắn sẽ thật sự khóc rống lên đó." Phổ Lai Tư vừa đưa tay lau mồ hôi trên trán vừa nói.
Vẻ mặt Địch Áo cũng rất đặc sắc: "Cho nên ta mới chịu đáp ứng hắn, bằng không chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Người biết nội tình còn đỡ, những ai không biết sẽ cho là chúng ta khi dễ hắn."
Sau khi trở lại khu vực của mình, kể lại chuyện này cho đám người Tác Phỉ Á và Y Toa Bối Nhĩ nghe, bọn họ không khỏi tiếc nuối tại sao mình không có ở hiện trường trực tiếp chứng kiến sự việc. Tâm lý nữ nhân quả thật rất kỳ quái, mấy người Địch Áo biểu hiện thái độ với tên Gia Nạp Lợi quả thực là buồn nôn tới cực điểm, nhưng nhóm nữ tử này lại cảm thấy đó là tiểu nam sinh vô cùng khả ái.
Khả ái? Mấy người Địch Áo nhớ lại tình cảnh lúc ấy không hẹn mà cùng nhau rùng mình, vội vã xua đuổi bóng dáng Gia Nạp Lợi ra khỏi đầu của mình. May nhờ các nàng không có ở chỗ đó, nếu không có khi sẽ lâm trận phản chiến, giúp đỡ Gia Nạp Lợi thuyết phục Địch Áo thì sao đây?
Ca Đốn vẫn luôn ngồi ở một bên, nghe xong mấy người Địch Áo giảng thuật thì nhíu mày suy nghĩ một hồi. Sau đó trực tiếp nằm xuống, xem bộ dáng là chuẩn bị ngủ.
"Ngươi làm gì? Vừa mới đòi ăn cơm, bây giờ lại nằm ngủ?" Lôi Mông đi tới đá Ca Đốn một cước.
"Ta là bệnh nhân." Ca Đốn không có nhảy dựng lên sống mái với Lôi Mông như trước, tựa hồ một cước lúc nãy không có đá trên người mình vậy.
"Không phải là thương thế của ngươi đã tốt rồi sao?" Địch Áo kỳ quái nhìn sang Ca Đốn: "Ngày hôm qua ta hỏi còn ngươi, ngươi nói trên căn bản đã không thành vấn đề."
"Đó là nói với ngươi, bây giờ ta lại cảm thấy trong người không thoải mái." Ca Đốn thở dài một hơi: "Nhất là sau khi nghe các ngươi kể xong đoạn văn này, ta lập tức muốn ói. Bởi vì ta thật sự nghĩ không ra, tại sao các ngươi có thể nói chuyện với tên kia lâu như vậy."
"Trời đất, vậy ngày mốt ngươi đi tranh tài là được rồi." Lôi Mông bất mãn nói: "Đến lúc đó ngươi sẽ biết tại sao."
"Ta đã nói rồi, ta là bệnh nhân." Ca Đốn cười cười phản bác: "Cho nên đối với chuyện tình loại này, ta đành phải nhờ các ngươi rồi."
Ngày hôm sau, đoàn người Địch Áo không có đi quan sát những khu vực khác tranh tài, mà lưu lại trong phòng ngủ đàm luận. Bởi vì thái độ của Gia Nạp Lợi đã quá rõ ràng nên mọi người cơ hồ không xem lần tranh tài sắp tới là vấn đề, chỉ là đi ngang sân khấu mà thôi, có cái gì phải để ý? Điểm khác duy nhất chính là Y Toa Bối Nhĩ, có lẽ là lo lắng mình sẽ làm ảnh hưởng mọi người, nàng có thể coi như là người cố gắng nhất, ngoại trừ thời gian ngủ ra, tất cả lúc khác đều dùng để tu luyện.
Hiển nhiên công lao và thành quả luôn luôn tương xứng với nhau, Y Toa Bối Nhĩ tiến bộ cũng vô cùng rõ ràng, nhất là Băng Trùy, Y Toa Bối Nhĩ buông thả Băng Trùy cho dù là Tuyết Ny cũng không thể so sánh được. Lúc Băng Trùy bay đi còn mang theo lực đạo xoay tròn có thể bù đắp chênh lệch về nguyên lực của Y Toa Bối Nhĩ. Mặc dù Tác Phỉ Á và Tuyết Ny cũng học theo Y Toa Bối Nhĩ cố gắng khống chế Băng Trùy xoay tròn, nhưng bọn họ thiếu hụt lãnh ngộ trên phương diện cảnh giới. Vì thế, cho dù hai người cố gắng như thế nào cũng không so được với Y Toa Bối Nhĩ, điều này lại càng kiên định quyết tâm tiếp nhận phụ đạo từ các đạo sư thần bí của hai người. Nhưng vẫn phải chờ đến khi tranh tài chấm dứt mới được, một vạn học phần không phải là số lượng nhỏ, số lượng này đủ để những khu vực khác dùng được rất nhiều chuyện, có lẽ chỉ có khu năm mươi mốt bọn họ mới có khả năng sử dụng học phần kiểu xa xỉ như vậy.
Gần tới ban đêm, San Đóa Lạp đi dọc theo một con đường nhỏ vắng vẻ, đi thẳng đến gần một rừng cây mới dừng bước. Nơi này đã là rìa ngoài của rừng cây, nếu tiếp tục đi tới chút nữa sẽ đụng phải yêu thú.
"Lần này tới rất đúng lúc, xem ra San Đóa Lạp tiểu thư những khi có việc cầu người cũng biết quan tâm đến thời gian." Trong rừng truyền đến một tiếng cười khẽ, sau đó có một nhân ảnh đi ra, rõ ràng là cái tên Gia Nạp Lợi xấu hổ tới cực điểm kia.
"Còn chưa tính là ta cầu ngươi mà?" San Đóa Lạp mỉm cười nhàn nhạt: "Mọi người chỉ làm theo nhu cầu mà thôi. Bố Lý Ân, hẳn là ngươi đã gặp Địch Áo rồi, thế nào, có nắm chắc không?"
Nếu như đám người Địch Áo ở chỗ này nhất định sẽ cực kỳ kinh ngạc, rõ ràng là Gia Nạp Lợi, tại sao San Đóa Lạp lại gọi hắn là Bố Lý Ân?
"Ta trước giờ đã bao giờ đi làm chuyện không nắm chắc chưa?" Cái tên được San Đóa Lạp gọi là Bố Lý Ân cười nói: "Ngày mai tranh tài thì không cần ngươi quan tâm, chuyện đã đáp ứng ngươi, ta nhất định sẽ làm được. Chỉ có ngươi, có phải là nên giao cho ta một điểm lợi tức trước?"
Chỉ nhìn vẻ mặt tên Bố Lý Ân này thì hoàn toàn giống với Gia Nạp Lợi. Trên thực tế, sắc mặt Bố Lý Ân quả thật cũng hơi đỏ ửng, nhưng ánh mắt của hắn lại đang lộ ra dục vọng không hề che dấu chút nào, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người San Đóa Lạp sắc như dao cạo.
San Đóa Lạp nổi danh khắp bộ cao cấp Tử Vong Chi Ca học viện là đóa hoa chung, có số người theo đuổi đông đảo, tình cảnh gì nàng chưa từng thấy. Nhưng ở trước ánh mắt của Bố Lý Ân vẫn không nhịn được nổi lên một tầng da gà, ánh mắt đối phương quá rõ ràng, San Đóa Lạp thậm chí có một loại ảo giác bản thân mình đang trần như nhộng khi đứng ở đối diện hắn.
Cố nén cảm giác chán ghét từ đáy lòng, San Đóa Lạp lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ ngay cả một ngày ngươi cũng không chờ nổi? Huống chi, kết quả còn chưa có, tại sao ta phải giao lợi tức cho ngươi?"
Bố Lý Ân lắc đầu: "Muốn cho ngựa chạy mà không cho ngựa ăn, trên đời làm gì có đạo lý này? Có lẽ đến lúc đó ta cao hứng, nói không chừng sẽ giết chết tên Địch Áo luôn, chẳng phải đó là kết quả ngươi muốn thấy nhất sao?"
"Ta chỉ không muốn để cho bọn họ xúc phạm tới Đạt Nhĩ Sâm, nói muốn mạng của bọn họ từ lúc nào?" San Đóa Lạp nhíu mày trả lời, nàng có thể xúi giục đạo sư đi gây áp lực cho đám người Địch Áo, cũng có thể tìm người động tay chân lúc tranh tài. Nhưng nói đến giết người thì nàng không có lá gan đó. Nhất là ở trong học viện, một khi sự tình bại lộ thì kết quả của nàng sẽ vô cùng thê thảm.
"Người chết mới là an toàn nhất, chẳng lẽ ngươi không nghĩ như vậy sao?" Nụ cười của Bố Lý Ân có vẻ xấu hổ nhưng động tác của hắn thì hoàn toàn ngược lại, trực tiếp tiến lên mấy bước, đến lúc hai thân thể gần như chạm vào nhau, hắn mới vươn tay ra nhẹ nhàng nâng cằm San Đóa Lạp lên: "Trước đây rất lâu ta đã nói với ngươi rồi, chỉ cần ngươi nghĩ ra được chứ không có chuyện ta làm không được. Ngươi nhìn đi, ta không có dối gạt ngươi, ngày mai tranh tài, những tên ở khu năm mươi mốt chết chắc rồi, sẽ không còn người nào đối nghịch với đệ đệ ngươi."
Mấy câu nói cuối cùng hầu như là Bố Lý Ân thổi vào lỗ tai San Đóa Lạp, sau khi nói xong còn nhẹ nhàng vươn đầu lưỡi ra liếm vành tai San Đóa Lạp một lượt.
San Đóa Lạp như bị điện giật vội vã lui về phía sau mấy bước, cố gắng đè nén lửa giận sắp sửa bộc phát. Nếu như có thể, nàng đã sớm trở mặt với đối phương rồi. Nhưng mà lúc này không được, bản thân nàng chỉ có một đệ đệ duy nhất, bất kể thế nào cũng không thể để Đạt Nhĩ Sâm bị thương tổn, bây giờ người có thể giúp nàng chỉ có tên Bố Lý Ân này.
San Đóa Lạp hít sâu mấy hơi bình phục tâm tình rồi chậm rãi nói: "Nếu ngươi vẫn tiếp tục như vậy, ta tình nguyện không cần sự trợ giúp của ngươi."
"Trời ạ, ngươi tức giận?" Bố Lý Ân kinh ngạc nhìn sang San Đóa Lạp: "Chỉ là sớm muộn một ngày thôi mà, ngàn vạn lần đừng nói cho ta biết San Đóa Lạp tiểu thư khả ái của chúng ta còn trong trắng nha? Ha hả, sợ rằng cả Tử Vong Chi Ca học viện cũng không có người nào tin tưởng đâu?"
San Đóa Lạp hung hăng nhìn chằm chằm Bố Lý Ân, từ trong kẽ răng nặn ra hai chữ: "Vô sỉ !"
"Không nên khen ta như vậy, ta sẽ rất là xấu hổ." Bố Lý Ân lại khôi phục nụ cười ngại ngùng như trước: "Thật sự so sánh thì ta còn không bằng San Đóa Lạp tiểu thư, ngươi cho rằng cây đao giết người có tội hay là bàn tay cầm đao có tội?"
"Nếu ngươi gọi ta tới chỉ là vì thảo luận vấn đề này, vậy thì đến đây chấm dứt được rồi." San Đóa Lạp lạnh lùng nói, sau đó lập tức xoay người rời đi. Nàng không muốn dừng lại nơi này thêm một giây phút nào. Không phải là không có người theo đuổi nàng, nhưng cho tới bây giờ chưa từng có một người nào làm cho nàng cảm thấy ác tâm như cái tên Bố Lý Ân này.
Thân hình Bố Lý Ân chợt lóe ngăn chặn trước mặt San Đóa Lạp: "Được rồi, chúng ta có thể thay đổi đề tài, hoặc có thể nói là đổi sang chỗ khác? Ta rất có hứng thú "xâm nhập" để tìm hiểu San Đóa Lạp tiểu thư."
Lúc nói đến hai chữ xâm nhập này, Bố Lý Ân rõ ràng nhấn mạnh giọng nói lên, nhưng vẻ mặt hết lần này tới lần khác lại mang bộ dạng cực kỳ vô tội, làn da mặt ửng đỏ làm cho người ta không bao giờ ngờ tới lời như thế lại từ trong miệng hắn nhảy ra ngoài.
San Đóa Lạp xem như quen biết Bố Lý Ân rất lâu rồi, tự nhiên rõ ràng vẻ mặt của hắn chỉ dùng để mê hoặc những người khác mà thôi, đây cũng là lý do nàng chán ghét Bố Lý Ân nhất. Quả thực là dối trá đến cực hạn, vì thế nàng lạnh giọng nói: "Ta đã nói rồi, chờ sau khi có kết quả rồi lại nói, trước đó thì không thể."
"Thật sự là làm cho người thương tâm nha!" Bố Lý Ân thở dài nói: "Nhưng ta có thể đợi, chung quy cũng có một ngày ngươi sẽ biết rằng ta mới là người yêu ngươi nhất."
"Nếu không có chuyện gì khác thì ta đi đây." San Đóa Lạp có cảm giác muốn ói ngay tại chỗ. Từ lúc chào đời cho tới nay, đây là lần đầu tiên nàng hi vọng mình có thể khó coi một chút, như vậy con ruồi đáng ghét Bố Lý Ân sẽ không quấn lấy nàng nữa.
"Dĩ nhiên là được." Bố Lý Ân buông tay ra: "Ta làm sao có quyền hạn chế hành động của ngươi chứ? Đúng rồi, hi vọng ngươi không quên lời đã nói, sau cuộc tranh tài ngày mai, ngươi chính là của ta."
"Chỉ là một đêm thôi." San Đóa Lạp cố tình cường điệu một câu, đồng thời gương mặt nàng từ từ đỏ ửng, trước đây nàng chưa từng nghĩ tới bản thân mình sẽ làm chuyện như vậy. Nhưng nàng không còn cách nào khác, nàng rất rõ ràng tính cách Đạt Nhĩ Sâm không phải là người dễ dàng cúi đầu. Cho dù khi đó đáp ứng nàng cũng có thể thay đổi ý định ngay tại đường trường, vì thế nàng phải sớm chuẩn bị cho tốt.
"Vậy là đủ rồi." Bố Lý Ân cúi đầu sát bên tai San Đóa Lạp, nhẹ giọng nói: "Lúc trời tối ngày mai, ta sẽ làm cho ngươi vĩnh viễn không thể quên được ta."
May là San Đóa Lạp đã quen cách chu toàn với nam nhân, giờ phút này mặt nàng hồng đã đỏ đến mức sắp nhỏ ra máu rồi nhưng vẫn ngậm chặt miệng không nói gì. Trực tiếp vòng qua Bố Lý Ân đi trở về, nhưng ngay khi nàng đi ngang qua Bố Lý Ân, một bàn tay chợt vươn ra vuốt cái mông đẫy đà của nàng.
San Đóa Lạp kinh hãi kêu lên một tiếng, nhanh chóng né qua mấy bước, trợn mắt nhìn chằm chằm Bố Lý Ân, người khởi xướng lại đang say mê ngửi ngửi ngón tay của mình, bộ dạng vẫn cứ vô tội y như cũ.
"Ngươi quá biến thái." Giọng nói San Đóa Lạp bắt đầu run rẩy, cử động của đối phương không thể nghi ngờ chính là vũ nhục nàng.
"Ngươi không thích?" Bố Lý Ân nhếch miệng cười tà: "Nhưng cũng không sao, từ từ sẽ quen thôi."
San Đóa Lạp không nói một lời vội vã xoay người rời đi, tranh cãi với hạng người như thế không có một chút ý nghĩa, kết quả chỉ có thể tự rước lấy nhục vào thân. Vào giờ phút này, tâm lý San Đóa Lạp vô cùng phức tạp, một bên là hi vọng vào trận tranh tài ngày mai Bố Lý Ân sẽ có thể đánh đám người Địch Áo bị thương, một bên lại hi vọng Bố Lý Ân không thành công. Bởi vì như vậy nàng không cần phải đối mặt với cái tên ghê tởm này nữa.
Bố Lý Ân đưa mắt nhìn San Đóa Lạp rời đi, hồi lâu sau cũng rời khỏi rừng cây, đi tới bên ngoài một tòa viện nhỏ của bộ cao cấp, hắn trực tiếp đẩy cửa ra bước vào trong.
Trong sân đang có mấy người trẻ tuổi ngồi nói chuyện phiếm, thấy Bố Lý Ân đi tới, một người trẻ tuổi trong đó lập tức đứng lên: "Ca, ngươi trở lại rồi hả?"
Người trẻ tuổi này giống Bố Lý Ân y như đúc, cũng một thân áo vải màu xám tro, ngay cả bộ dạng xấu hổ lúc nói chuyện cũng cực kỳ giống. Chỉ có điều ánh mắt không sắc bén không bằng, nếu mới vừa nhìn thấy bọn họ, tuyệt đối không có người nào đủ sức phân biệt ai là ca ca, ai là đệ đệ.
"Gia Nạp Lợi, ở chỗ này thế nào? Không có ai khi dễ ngươi chứ?" Bố Lý Ân cười nói.
"Không có, tất cả mọi người đối với ta rất tốt." Gia Nạp Lợi nói.
Một thanh niên khôi ngô ngồi bên cạnh nói chen vào: "Lão đại, vì sao ngươi lại nói như vậy chứ? Chúng ta khi dễ ai chứ không dám khi dễ Gia Nạp Lợi nha! Nếu thật sự làm như vậy, lỡ may ngươi liều mạng với chúng ta thì sao?" Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
"Đúng đấy, hơn nữa tính cách Gia Nạp Lợi dễ thân cận hơn lão đại ngươi nhiều, ít nhất người ta đều nói thật. Không giống như ngươi, cứ ba câu là có hai câu rưỡi gạt người rồi." Một người thanh niên hơi ốm bên cạnh mở miệng nói.
"Lời nói thật?" Bố Lý Ân đầu tiên là ngẩn người ra, sau đó nhìn lướt qua Gia Nạp Lợi, khẽ cười: "Nói cho ta nghe xem, đệ đệ của ta đây nói thật câu gì nào?"
"Nhiều lắm." Người thanh niên ốm đắc ý nói: "Nếu không có Gia Nạp Lợi nói, chúng ta còn không biết thì ra lão đại lại bề bộn nhiều việc như thế."
"Ca, đừng hỏi nữa, tới đây đi, ta có chuyện muốn nói với ngươi." Gia Nạp Lợi kéo Bố Lý Ân sang một bên.
Hai người đi qua một bên, Bố Lý Ân cười cười nói: "Ngươi vừa mới lừa gạt bọn họ cái gì đó?"
Khuôn mặt Gia Nạp Lợi bắt đầu đỏ lên: "Bọn họ thích nghe, ta chỉ tùy tiện nói thôi. Đúng rồi, ca, ngày mai ngươi thật sự thay ta đi thi đấu?"
"Thế nào? Lo lắng cho ta?" Bố Lý Ân nhìn sang đệ đệ của mình: "Ngươi còn không rõ ràng thực lực của ta sao? Đối phó mấy gã học viên ở bộ sơ cấp mà thôi, có gì để lo lắng?"
"Nhưng mà ta nghe nói những người ở khu năm mươi mốt hình như có quan hệ với thượng tầng học viện, ngay cả đập phá cánh cửa nhà của Tư Thản Sâm viện trưởng nhà cũng không có chuyện. Ngươi nên suy nghĩ cho thật kỹ." Gia Nạp Lợi lo lắng nói.
Bố Lý Ân nở nụ cười: "Vậy thì có thể chứng minh chuyện gì? Chỉ cần ta không có vi phạm quy tắc của học viện, bọn họ không thể làm gì ta được. Đây chính là chỗ tốt của Tử Vong Chi Ca học viện."
"Ngươi đã quyết định thì cứ làm đi, nhưng cũng nên cẩn thận một chút."
"Yên tâm đi." Bố Lý Ân vỗ vỗ bả vai Gia Nạp Lợi: "Ta vẫn chờ ngươi lên tới bộ cao cấp rồi cùng nhau tu luyện với ngươi. Những tên đó chỉ là chướng ngại nhỏ nhoi mà thôi, ngươi hoàn toàn không cần phải để ý."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.