Chương trước
Chương sau
Nếu đám người Địch Áo có thể nghe được lời San Đóa Lạp nói, đoán chừng vẻ mặt bọn họ nhất định vô cùng đặc sắc, không cần thiết liều mạng với loại người như chúng ta? Cho xin đi, trước khi các ngươi nói vui lòng tự mình soi gương có được không? Không nói tới thân phận Địch Áo, Ca Đốn và Lôi Mông, ngay cả Tác Phỉ Á cũng là Đại công chuẩn bị tiếp nhận Phỉ Tể công quốc. Thân phận như vậy cho dù là thượng tầng Sư Tâm đế quốc cũng phải coi trọng. Thế mà ở trong miệng hai người này, hình như đã biến thành đám giang hồ du đãng không đáng giá một đồng tiền.
Đạt Nhĩ Sâm hiển nhiên biết tỷ tỷ kỳ vọng mình rất cao, nói như vậy chỉ là không muốn bản thân hắn bị rơi vào tình cảnh nguy hiểm. Dù sao thực lực Địch Áo quá rõ ràng rồi, nếu chống lại rất khó nói sẽ phát sinh chuyện gì.
Đạt Nhĩ Sâm là người liên tục hai lần vô địch đại hội tranh tài bộ sơ cấp, đúng là không thể nào trực tiếp nhận thua. Hắn quả thực không dám nghĩ đến cảnh bản thân làm như vậy, sau này những người khác sẽ dùng ánh mắt gì nhìn vào mình.
"Nghe tỷ tỷ một lần, tỷ tỷ sẽ không hại ngươi, thế nào cũng có cơ hội đối phó những người đó. Cần gì vì cái gọi là mặt mũi mà tự đặt mình vào trong hiểm địa?" Thấy Đạt Nhĩ Sâm không nói tiếng nào, San Đóa Lạp bắt đầu nóng nảy: "Ngươi mau chóng tấn chức lên bộ cao cấp đi? Ta đoán chừng cho đến lúc này, bọn họ cũng gần thăng cấp rồi. Sau khi vào bộ cao cấp, ngươi còn sợ tỷ tỷ không đối phó được bọn họ? Còn vấn đề Hỏa Hống Thú, tỷ tỷ khẳng định sẽ giúp ngươi."
Vào lúc này San Đóa Lạp vẫn chưa ý thức được, đệ đệ của nàng đã lựa chọn một đối thủ sai lầm, có lẽ là mấy năm này cuộc sống quá xuôi chèo mát mái làm cho nàng nghĩ là ở trong Tử Vong Chi Ca học viện không có chuyện gì nàng làm không được. Vì thế cho đến hiện tại, nàng vẫn cho là đám người Địch Áo chỉ là một vài võ sĩ cấp thấp thực lực tương đối mạnh mà thôi, vốn không thể so sánh với học viên ở bộ cao cấp.
Đạt Nhĩ Sâm im lặng một lúc lâu rồi thở ra một hơi: "Được rồi, nhưng ta cuối cùng vẫn phải làm dáng một chút chứ? Nếu còn chưa đánh đã trực tiếp nhận thua, học viện chưa bao giờ có tiền lệ như thế, quả thật ta chịu không nổi. Đúng rồi, cái tên đáng chết Khố Ân Tư muốn ta giao ra một vạn học phần, nếu không sẽ báo lên cho học viện, ngươi xem..."
San Đóa Lạp thở phào nhẹ nhỏm: "Vậy là ngươi đã đáp ứng ta, nhớ cho kĩ, ngàn vạn lần không thể giận dữ. Ta chỉ có một đệ đệ là ngươi, còn chuyện học phần thì một vạn quả thật là hơi nhiều. Thế nhưng cũng không thành vấn đề, ngươi nói cho hắn chờ mấy ngày, ta sẽ đi mượn những người khác."
Đạt Nhĩ Sâm gật đầu, San Đóa Lạp không chú ý tới trong ánh mắt Đạt Nhĩ Sâm toát ra một tia giảo hoạt. Thật ra lúc nãy hắn chỉ đáp ứng San Đóa Lạp cho có lệ mà thôi, mục đích chính là vì học phần. Về phần nhận thua, có lẽ hắn sẽ làm như vậy, nhưng ít nhất cũng phải khiến cho những tên ở khu năm mươi mốt giao ra cái giá nhất định mới được. Nếu không, bản thân hắn chẳng phải là lãng phí một vạn học phần một cách vô ích hay sao?
Đám người Địch Áo trở lại phòng ngủ không bao lâu, Phổ Lai Tư và Bối Lạc Khắc đã tìm tới. Vừa thấy mặt, Bối Lạc Khắc lập tức dứt khoát tỏ lòng biết ơn với đám người Địch Áo. Phổ Lai Tư đứng ở một bên cười nói: "Cái tên này, ta đã nói với hắn không thể tới tìm các ngươi vào lúc này, tránh để cho người khác nói xấu, nhưng hắn vẫn không nghe."
"Ta là người thẳng tính, giấu ở trong lòng sẽ cảm thấy rất khó chịu." Bối Lạc Khắc nói, sau đó thở dài một hơi: "Hy vọng có thể giành được vị trí tương đối khá trong cuộc thi cá nhân. Năm nay bộ sơ cấp có rất nhiều nhân vật lợi hại, còn có đám người Đạt Nhĩ Sâm nữa. Kết quả đúng là khó liệu."
"Ngươi đầu tiên là phải cầu nguyện không nên gặp phải hắn trong cuộc thi đấu cá nhân." Lôi Mông chỉ đầu ngón tay sang Địch Áo.
Vẻ mặt Bối Lạc Khắc trở nên cứng ngắc, sau đó cười khổ nói: "Ở cuộc thi đoàn thể, chúng ta là nhóm thứ ba gặp phải các ngươi, thi đấu cá nhân lại càng nhiều hơn nữa, ta nghĩ mình không thể xui xẻo như vậy chứ?"
"Vận mệnh rất thích đùa giỡn người ta." Phổ Lai Tư cười nói: "Đám người Địch Áo một lòng muốn đánh với nhóm Đạt Nhĩ Sâm một trận, nhưng luôn luôn không gặp được." Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
"Nhanh thôi." Bối Lạc Khắc nói: "Tranh tài là chế độ đào thải, bây giờ còn dư lại không còn bao nhiêu đội. Ta nghĩ chỉ cần đánh thêm hai, ba trận là các ngươi sẽ gặp nhau thôi."
"Nghe nói hai lần trước nhóm Đạt Nhĩ Sâm đều vô địch?" Ca Đốn hỏi.
"Đúng vậy." Bối Lạc Khắc gật đầu nói.
"Vận khí của bọn hắn đã đến điểm cuối rồi." Ca Đốn cười lạnh nói: "Không phải là ba thứ hạng đầu đều có phần thưởng sao? Ta hi vọng trận tiếp theo sẽ có thể gặp bọn họ, đào thải bọn họ từ sớm để cho chúng không có phần thưởng nào hết."
"Đụng tới ở trận cuối cũng không sao." Địch Áo nhẹ giọng nói.
Lôi Mông và Ca Đốn cười cười liếc nhìn nhau, nhận thức Địch Áo lâu như vậy, bọn họ coi như hiểu rõ tính cách Địch Áo rồi. Cái gọi là không sao ẩn giấu ý nghĩa trong đó rất rõ ràng, Địch Áo đã động sát tâm. Một đám người chết nhận được học phần sẽ có ích lợi gì?
"Vậy quá tiện nghi cho bọn họ." Phổ Lai Tư nói.
"Đám người Đạt Nhĩ Sâm vốn không được người khác ưa thích, ta biết có rất nhiều người hi vọng thấy bọn họ gặp xui xẻo." Bối Lạc Khắc thở dài một hơi, sau đó chợt do dự một lát mới chậm rãi nói: "Đúng rồi, Địch Áo, ta phải nhắc nhở ngươi một chuyện. Ngày hôm nay tranh tài, ta mới vừa buông thả công kích các nàng Tác Phỉ Á đã nghe được dưới đài có người trầm trồ khen ngợi. Ta chú ý xuống thì ra bọn họ không phải là học viên bộ sơ cấp, có thể là bộ cao cấp đó."
"Có người hi vọng thấy đám người Đạt Nhĩ Sâm xui xẻo, hiển nhiên cũng có người hi vọng nhìn thấy chúng ta xui xẻo aa.a." Lôi Mông cười hì hì nói.
"Ta có thể nhớ được bộ dáng của bọn họ, mấy ngày nữa tìm bằng hữu ở bộ cao cấp hỏi một câu. Sau khi hỏi thăm ra bọn họ ở khu nào, ta sẽ tới tìm các ngươi." Bối Lạc Khắc nói: "Thực lực Địch Áo mạnh như vậy, ta đoán chừng sau trận tranh tài sẽ lên tới bộ cao cấp rồi, phải cẩn thận những tên kia ôm ác ý đối với các ngươi."
"Cảm ơn." Địch Áo cười nói.
"Khách khí cái gì? Chúng ta phải cám ơn các ngươi mới đúng." Bối Lạc Khắc vội vàng nói.
Đúng lúc này, một người trung niên mặc trường bào màu đen chậm rãi đi đến, thần thái của hắn rất ngạo mạn, sau khi quét mắt một vòng rồi mở miệng nói: "Các ngươi chính là học viên khu năm mươi mốt? Người nào gọi là Địch Áo?"
"Ta là Địch Áo." Địch Áo nhìn tới người trung niên: "Xin hỏi ngài có chuyện gì?"
"Ta là đạo sư bộ cao cấp, Đa Lan." Người trung niên chuyển tầm mắt một vòng, nhìn bộ dáng tựa hồ là muốn tìm một chỗ ngồi xuống, nhưng trong sơn động bố trí đơn sơ không thể tìm được chỗ nào phù hợp với thân phận của hắn, vì thế thần sắc của hắn trở nên khó chịu, cao giọng nói: "Nói đơn giản vậy, cuộc thi đoàn thể đã chuẩn bị kết thúc, các ngươi có ý kiến gì đối với vòng bán kết và trận chung kết không?"
"Ý gì?" Địch Áo sửng sốt nói: "Ta không rõ ý của ngài."
"Tử Vong Chi Ca học viện tranh tài là rất tàn khốc, không có cơ hội nào để đền bù bản thân sai lầm, người thua sẽ bị đào thải." Người trung niên tên là Đa Lan chậm rãi nói: "Những khu vực có thể liên tục ba lần toàn thắng đều là tuyển thủ siêu quần bạt tụy. Ta không hi vọng sau này sẽ phát sinh chuyện tình không tốt."
"Cái gì là chuyện tình không tốt?" Lôi Mông cười khẩy nói.
"Không nên tiếp tục xuất hiện thương vong." Đa Lan hừ lạnh một tiếng: "Các ngươi thật sự không rõ hay là giả ngu?"
"Đây là ngài đề nghị hay là học viện đề nghị?" Địch Áo hỏi ngược lại.
"Có gì khác nhau không?" Thần sắc Đa Lan liền chuyển sang lạnh lẽo.
Theo lý thuyết đạo sư và học viên tiến hành nói chuyện với nhau đến giai đoạn này, học viên bình thường sẽ giữ vững im lặng. Muốn làm một vị đạo sư ở Tử Vong Chi Ca học viện, thực lực thấp nhất cũng phải đạt tới cấp bậc Võ Tôn, lực lượng và thân phận chênh lệch tạo thành áp lực rất lớn, đủ để cho người yếu, thường thường là nhóm học viên khuất phục.
Thế nhưng, học viên khu năm mươi mốt xem như là khác thường rồi, nhất là Lôi Mông, hắn xem thường nhất chính là áp lực kiểu này.
"Đương nhiên là có chỗ khác nhau." Lôi Mông nói với giọng rất chân thành: "Nếu như là học viện đề nghị, chúng ta sẽ có thể từ từ xem xét, còn nếu như là ngài đề nghị, chúng ta coi như là không nghe được gì hết."
"Vô liêm sỉ." Đa Lan giận tím mặt, quát ầm lên: "Có biết ngươi đang nói chuyện với ai hay không? Ngươi nghĩ Tử Vong Chi Ca học viện là địa phương nào?"
"Ngươi mắng ai đó?" Lôi Mông mở miệng quát lại còn lớn hơn nữa: "Ngươi mắng thêm một câu để ta nghe thử xem nào?"
Người trung niên tên là Đa Lan không khỏi ngạc nhiên, ở trong ấn tượng của hắn, nói chuyện với học viên là chuyện rất dễ dàng. Chỉ cần mình nhăn mặt một cái là học viên cứng đầu cỡ nào cũng phải biến thành quy củ, còn nhân vật mặt dày hơn sắt này đúng là lần đầu tiên hắn đụng phải.
"Quên đi, Lôi Mông, Đa Lan đạo sư chỉ là ý tốt mà thôi." Phổ Lai Tư bị dọa cho sợ đến mức mặt không còn chút máu, vội vàng kéo tay Lôi Mông, không nghe lời đạo sư chính là hành động nghiêm trọng vi phạm nội quy học viện, có khi sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.