Chương trước
Chương sau
Học viên bình thường có lẽ còn sợ đạo sư, Lôi Mông căn bản không cần sợ hãi, bày ra bộ dạng kinh ngạc nói: "Đủ rồi là có ý gì? Chẳng lẽ trận đấu đã kết thúc?"
Vị Phong hệ đạo sư buông Khố Ân Tư ở trong tay xuống, tức giận trừng mắt với Lôi Mông. Hắn đã thấy vô số người giả ngu, nhưng có thể giả bộ đến mức vô sỉ như vậy đúng là chưa từng nhìn thấy, vừa định trách cứ Lôi Mông mấy câu lại kịp thời nhớ ra vấn đề đang nằm ở chỗ nào. Thì ra là còn có một học viên đang bị vây khốn ở trong biển lửa, hắn vội vàng xoay người vọt vào biển lửa.
Lôi Mông thấy không thể ngăn cản đạo sư, ảo não gãi gãi đầu lầm bầm: "Chẳng lẽ ta nói sai nói rồi? Các ngươi nói xem, nếu lúc nãy ta mắng hắn mấy câu, có phải là hắn sẽ quên luôn cái tên kia không?"
Khố Ân Tư oán độc ngó chừng Lôi Mông, đám người này quá độc ác đi? Đã đến lúc này rồi vẫn tìm cách dồn La Bá Tư vào chỗ chết, cái thù này lão tử sớm muộn cũng phải báo. Khố Ân Tư đã quên mất hết thảy sự tình trước mắt là do ai tạo thành, nếu không phải là hắn tham học phần nhằm vào đám người Địch Áo, làm sao lại rơi vào kết quả như vậy chứ?
Vị Phong hệ đạo sư kia rốt cuộc chạy ra khỏi biển lửa, trong tay đang xách La Bá Tư gần như thoát lực. Trong số năm người, ngược lại chỉ có La Bá Tư là may mắn nhất, ít ra nhìn ở ngoài mặt thì trên người La Bá Tư không có nửa điểm tổn thương. Thế nhưng bộ dạng uể oải thế này sợ rằng phải nghỉ ngơi một đoạn thời gian mới có khả năng khôi phục lại như cũ.
Biển lửa Hỏa Thịnh Yến từ từ biến mất, thân ảnh Ca Đốn lảo đảo muốn ngã lộ ra ngoài, mấy người Địch Áo lập tức vọt tới ân cần hỏi han: "Ngươi không sao chứ?"
Ca Đốn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nhìn về phía gã La Bá Tư còn đứng không vững, nói: "Tiếc quá, thiếu chút nữa ta có thể đốt chết hắn rồi."
La Bá Tư bỗng nhiên run rẩy mấy lượt, uy lực Hỏa Thịnh Yến phải tự mình trải qua mới có thể thể cảm nhận được rõ ràng. La Bá Tư đã hạ lời thề không bao giờ chiến đấu với hạng người biến thái như Ca Đốn. Đây là dưới tình huống hắn đã đánh Ca Đốn bị thương, nếu như Ca Đốn giữ vững trạng thái hoàn hảo chỉ sợ hắn đã sớm biến thành một người chết rồi.
Trong một góc khán đài, Đạt Nhĩ Sâm sắc mặt xanh mét nhìn xuống sân thi đấu, vốn nghĩ là chỉ cần đám người Khố Ân Tư làm hết sức, ít nhất cũng có thể đánh bị thương hai đến ba người. Nhưng kết quả hiện tại hoàn toàn không đúng với dự tính của hắn.
Trước đây Đạt Nhĩ Sâm vẫn cho là chỉ có mỗi Địch Áo là hơi khó giải quyết, nhưng bây giờ hắn phát hiện mình sai lầm rồi. Cái tên Ca Đốn Hỏa hệ võ sĩ thả ra bí kỹ mà hắn chưa từng thấy qua, uy lực cường đại đến mức biến thái, chẳng những có thể vây khốn Địa hệ võ sĩ La Bá Tư, ngay cả ba người Khố Ân Tư liên thủ cũng không có biện pháp làm ảnh hưởng đến một góc biển lửa.
Không thể nghi ngờ chút nào, bối cảnh Ca Đốn tuyệt đối không đơn giản, ở trong Tử Vong Chi Ca học viện có rất nhiều người dùng học phần để trao đổi bí kỹ. Trong đó chắc chắn không bao gồm bí kỹ Ca Đốn buông thả lúc nãy. Nói cách khác, đây là bí kỹ độc hữu thuộc về một gia tộc nào đó.
Đạt Nhĩ Sâm đột nhiên có cảm giác bản thân mình có lẽ đã cho ra một quyết định sai lầm. Cho dù phía sau lưng Ca Đốn là gia tộc gì đi nữa, cũng không phải là hạng người xuất thân bình dân như hắn có thể với tới. Nhưng mọi chuyện đã phát triển đến nước này, cho dù hắn muốn thu tay lại, mấy người Địch Áo nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn. Vì thế hắn không còn sự lựa chọn nào khác.
Trên hàng khán đài, một vị đạo sư đã tuyên bố khu năm mươi mốt giành được thắng lợi. Khu chín mươi bốn của Khố Ân Tư có thể nói là thương vong thảm trọng, đây là một cuộc tranh tài có kết quả thảm thiết nhất từ đầu đến giờ. Đám người Địch Áo coi như là triệt để nổi danh, không nói một mình Địch Áo có thể chèn ép ba gã Hỏa hệ võ sĩ của đối phương. Ca Đốn thi triển Hỏa Thịnh Yến cũng làm cho mọi người cảm thấy nguy cơ rất lớn, bí kỹ công phòng nhất thể loại này còn có thể tùy ý mở rộng phạm vi công kích, uy lực đúng là đáng sợ. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Ca Đốn được Địch Áo và Lôi Mông đỡ xuống, kình khí Liệt Địa Kích đã chấn động nội tạng trong người hắn. Nếu không lấy năng lực không chế Hỏa Thịnh Yến ngày càng thành thục của Ca Đốn, cái tên Địa hệ võ sĩ tên là La Bá Tư kia làm gì còn sống nổi? Đây cũng là vấn đề khiến cho mấy người Địch Áo tức giận, nếu Ca Đốn không thi triển Hỏa Thịnh Yến, có lẽ trong số bọn họ sẽ bị thương không chỉ một người. Hơn nữa rất có thể bị thương nặng hơn nữa, khoản sổ sách này sớm muộn gì cũng phải đòi lại.
Tên kia thanh niên mặt đầy tàn nhang thương thế nặng nhất, bởi vì được Địch Áo trọng điểm chiếu cố nên vừa khiêng xuống không lâu đã tắt thở. Đám đạo sư tranh luận hồi lâu về việc có tiến hành xử phạt Địch Áo hay không, nhưng nói mãi vãn không có kết quả. Cuối cùng đành phải đến trình diện Tử Thản Sâm viện trưởng, sau đó không giải quyết được gì nên trực tiếp bỏ qua.
Nói đi nói lại thì khu chín mươi bốn của Khố Ân Tư xem như là tiền mất tật mang, đã chết một người đồng bạn, mà bốn người còn lại thì một thoát lực, ba bị thương, nhưng điều này có thể trách ai đây? Nếu như bọn họ có thể quang minh chính đại đánh một trận với đám người Địch Áo, tuyệt đối không thể gặp kết quả như thế này.
Một buổi nọ, Đạt Nhĩ Sâm đang ngồi ngẩn người ở trong phòng ngủ, một học viên khác đi đến gần nhẹ giọng nói với hắn: "Khố Ân Tư tới."
Đạt Nhĩ Sâm chậm rãi thở dài: "Ngươi đi ra ngoài trước, ta và hắn nói chuyện một lát."
Học viên kia gật đầu xoay người đi ra ngoài, không có qua bao lâu, Khố Ân Tư đi vào trong thạch động.
Không biết là bởi vì thương thế hay là có nguyên nhân khác, sắc mặt Khố Ân Tư nhìn qua không tốt lắm. Hắn liếc mắt sang Đạt Nhĩ Sâm một lúc rồi im lặng ngồi xuống.
"Là tới lấy học phần hả?" Đạt Nhĩ Sâm cười cười có vẻ rất miễn cưỡng: "Yên tâm, chuyện ta đáp ứng chưa từng nuốt lời bao giờ."
Khố Ân Tư thản nhiên nói: "Điểm này ta dĩ nhiên rõ ràng, nhưng ta muốn nói cho chính xác một vấn đề. Hình như tình báo của ngươi cung cấp không chính xác, khu năm mươi mốt không chỉ mỗi Địch Áo có thực lực biến thái, cái tên Ca Đốn Hỏa hệ võ sĩ kia thực lực cũng cao hơn võ sĩ cùng giai một mảng lớ. Chuyện này ta chưa từng nghe ngươi đề cập tới."
Đạt Nhĩ Sâm trầm mặc một hồi, mở miệng nói: "Ta cũng mới biết được tin tức này, ngươi không nghĩ là ta là cố ý che giấu tin tức chứ? Làm như vậy đối với ta có ích lợi gì?"
"Ta tin tưởng ngươi không làm như vậy." Khố Ân Tư nhìn sang Đạt Nhĩ Sâm, nhạt giọng nói: "Thế nhưng chuyện đã phát triển đến trình độ này, ngươi không nghĩ là cần phải nói với ta chuyện gì sao?"
Đạt Nhĩ Sâm nuốt một ngụm nước miếng, nghe được tin gã thanh niên tàn nhang kia chết đi, hắn biết Khố Ân Tư cương quyết không từ bỏ ý đồ rồi. Vì thế hắn đã sớm dự liệu sẽ có trường hợp như ngày hôm nay xuất hiện, lập tức đổi lại bộ dạng thành khẩn nói: "Khố Ân Tư, ta cũng không muốn phát sinh chuyện này. Nhưng nếu đã như vậy, chúng ta chỉ có thể nghĩ tới biện pháp đền bù, là đạo lý này đúng không?"
Khố Ân Tư gật đầu, ra hiệu cho đối phương tiếp tục nói.
Đạt Nhĩ Sâm nói: "Lúc trước vấn đề chúng ta giao dịch xong sẽ không thay đổi, ba nghìn học phần đủ không? Ngươi đã ở trong học viện lâu như vậy, hẳn là rõ ràng trong tay ta không có quá nhiều học phần, đây đã là cực hạn của ta."
Đạt Nhĩ Sâm cố ý nhắc tới hai chữ giao dịch, hiển nhiên là đang nhắc nhở đối phương đây là việc ngươi tình ta nguyện. Lúc ban đầu đã nói xong rồi, vậy thì ngươi không nê oán giận ta làm gì.
Khóe miệng Khố Ân Tư nở nụ cười chế nhạo: "Chúng ta chỉ đánh Ca Đốn bị thương nhẹ, theo lý hẳn là nhận được một ngàn học phần, nhiều thêm hai nghìn là dùng để mua mạng ? Xem ra bây giờ nhân mạng không đáng giá nhỉ?"
Sắc mặt Đạt Nhĩ Sâm lộ vẻ lúng túng: "Khố Ân Tư, vậy ngươi muốn thế nào? Huống chi người nọ là bị Địch Áo giết chết, các ngươi phải chuẩn bị tâm tư rồi chứ."
"Chết không là người của ngươi, dĩ nhiên ngươi sẽ nói như vậy." Khố Ân Tư lạnh lùng nhìn sang Đạt Nhĩ Sâm: "Nếu chúng ta không đả thương Ca Đốn, Địch Áo sẽ hạ thủ ác như vậy không? Đạt Nhĩ Sâm, nếu như chúng ta không có người chết, chỉ bị thương vài người, dù có nặng thế nào ta cũng không cố ý tới tìm ngươi. Khố Ân Tư ta từ trước đến giờ là người đã nói là làm, nhưng sở dĩ xuất hiện kết quả như thế hoàn toàn là bởi vì tình báo không chính xác, điểm này ngươi không thể phủ nhận chứ?"
Thật ra Đạt Nhĩ Sâm muốn nói cho dù Ca Đốn không thi triển Hỏa Thịnh Yến, kết quả của các ngươi có khi còn hỏng bét hơn bây giờ. Nhìn tàn nhẫn thủ đoạn của Địch Áo, có lẽ chết một người là may mắn lắm rồi. Nhưng lời như thế không thể nào nói ra, bởi vì làm vậy sẽ trực tiếp vạch mặt thành thù với Khố Ân Tư.
"Vậy ngươi nghĩ là bao nhiêu mới thích hợp?" Nếu Khố Ân Tư không yêu cầu quá đáng, Đạt Nhĩ Sâm đã chuẩn bị chấp nhận cho dù thua thiệt chút ít cũng không sao. Dù sao vẫn là do hắn không có thăm dò lai lịch Ca Đốn rõ ràng, cho nên xem như đuối lý.
"Một vạn." Giọng Khố Ân Tư không cao, nhưng lọt trong tai Đạt Nhĩ Sâm phảng phất như sét đánh ngang tai vậy.
"Nhiêu... bao nhiêu?" Đạt Nhĩ Sâm thậm chí còn nghĩ là lỗ tai của mình có vấn đề.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.