Gã Phong hệ võ sĩ vội vàng thả ra mấy đạo Phong Nhận về phía Địch Áo, Địch Áo tiếp tục buông thả Tật Phong Tấn Ảnh. So sánh với Phong Ưu Nhã thì Tật Phong Tấn Ảnh gia tăng tốc độ trong khoảng cách rất ngắn tốt hơn nhiều. Dĩ nhiên nó cũng có thiếu sót là không thể nào như vậy tùy thời thay đổi phương hướng như Phong Ưu Nhã. Địch Áo buông thả Tật Phong Tấn Ảnh tốc độ nhanh tới cực điểm, gã Phong hệ võ sĩ thấy trước mắt mình chỉ là một cái bóng đen ập tới. Trong nháy mắt đó, Địch Áo biến mất ở sau mấy đạo Phong Nhận do hắn phóng ra, rồi từ bầu trời đột ngột hạ xuống đưa tay chế trụ bờ vai của hắn, dùng sức ném hắn bay ra xa. Chốc lát sau, Địch Áo hạ xuống lôi đài, mọi người đều là học viên nên hắn không muốn ra tay độc ác. Hơn nữa tuyển thủ khu bảy mươi hai không có lợi dụng cơ hội bọn họ tranh cãi phát động công kích, xem như cũng có mấy phần phong phạm võ giả. Vì thế hắn cấp cho đối phương mấy phần mặt mũi, đợi cho đến khi đối phương rõ ràng bại trận mới ra tay. Trên khán đài yên tĩnh không một tiếng động, không ai nghĩ tới một mình Địch Áo đối phó hai tên Phong hệ võ sĩ chẳng những không rơi vào thế hạ phong, mà còn giành được thắng lợi, chuyện này làm cho mọi người cực kỳ kinh hãi. Đám đạo sư nhìn thấy rõ ràng Địch Áo không có xuất ra toàn lực, từ đầu tới cuối Địch Áo không có buông thả bất kỳ bí kỹ công kích. Cho dù là như vậy, hắn vẫn có thể đánh văng hai tên Phong hệ võ sĩ của đối phương ra khỏi sân đấu dễ dàng. Không sai, chỉ có thể dùng hai chữ "dễ dàng" mới hình dung được biểu hiện của Địch Áo. "A Phổ Lý Nhĩ, ngươi xác định gã Địch Áo kia đúng là Cực Hạn võ sĩ cấp ba? Cực Hạn võ sĩ lại có thể buông thả Phong Ưu Nhã liên tục?" Có đạo sư nghi hoặc nhìn sang một người cao cao gầy teo, góc canh trên mặt sắc như dao cạo. Trên thực tế, cho dù là Cực Hạn võ sĩ đỉnh phong cũng chưa chắc có thể làm được đến trình độ như Địch Áo, đám đạo sư hoàn toàn có lý do để hoài nghi. "Nếu như các ngươi không tin có thể bản thân đi thử một chút." A Phổ Lý Nhĩ thản nhiên nói: "Ngươi sẽ không phải là muốn nói hắn đã là Võ Tôn đi?" "Là như thế này, A Phổ Lý Nhĩ, không phải chúng ta không tin ngươi." Một vị đạo sư nói: "Nhưng chuyện này thật sự khó mà tin tưởng nổi, đây chính là hai Phong hệ võ sĩ cùng giai với hắn. Mọi người suy nghĩ một chút đi, nếu đổi thành chúng ta có thể giải quyết võ sĩ cùng giai với mình dễ dàng như vậy không?" Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: truyentop.net "Hẳn là có mấy phần hi vọng, nhưng mà hai võ sĩ cùng giai thì..." Người đạo sư kia thở dài lắc đầu, không người nào nguyện ý thừa nhận bản thân mình không bằng cả một người học viên, nhưng sự thật lại là như thế. A Phổ Lý Nhĩ nhìn lướt qua mọi người: "Lực chú ý của các ngươi hình như đều đặt ở phương diện nguyên lực, nhưng các ngươi đã bỏ qua kỹ xảo. Trong mắt của ta gã Địch Áo kia có thể tránh thoát Phong Nhận của đối phương, mấu chốt là hắn biết tận đụng thời cơ, nắm giữ quá xảo diệu. Cho dù có một ít chênh lệch cũng không thể nào xuất hiện kết quả như hiện tại." Lúc này ba tên võ sĩ còn lại dứt khoát nhận thua, không có ai chỉ trích bọn họ không đánh mà chạy. Bởi vì Địch Áo để lộ ra thực lực vượt ra khỏi sự tưởng tượng của mọi người. Ẩn trong đám người, ánh mắt Đạt Nhĩ Sâm rất phức tạp, sự tình ở đội tuần tra hắn biết thực lực Địch Áo rất mạnh, nhưng không thế nào nghĩ tới lại có thể mạnh đến trình độ này. "Hắn quá kinh khủng rồi, đây là thực lực của Cực Hạn võ sĩ cấp ba?" Vào lúc này Địch Áo cũng chú ý tới những ánh mắt khác thường trên khán đài, bất đắc dĩ nhún vai bước xuống đài. Thật ra hắn đã cố gắng khống chế lắm rồi, nếu như sử dụng Lôi Quang Phong Nhận hoặc vận dụng dòng xoáy nguyên lực, sợ rằng có thể phân thắng bại trong nháy mắt, chẳng lẽ chỉ mới biểu hiện nhiêu đó đã quá mức rồi? Đoàn người đi xuống đài, Lôi Mông không hài lòng nói thầm sau lưng Địch Áo: "Lần tới có thể chú ý hơn không? Làm như vậy chúng ta sẽ biến thành khung cảnh trang hoàng cho ngươi à?" Địch Áo cười cười nói: "Ngươi cho rằng ta muốn lắm hả? Bọn họ vừa lên tới đã nhằm vào ta, ta có biện pháp gì đây?" "Chàng biểu hiện quá dễ dàng." Tác Phỉ Á ở một bên cười khẽ: "Sẽ làm cho người khác chú ý, ta đoán chừng còn có người đi báo tin, nói ngươi nên đến bộ cao cấp ở mới đúng." "Các ngươi đừng có nói chuyện nữa, không phát hiện ra tất cả mọi người đang ngó chừng chúng ta sao?" Ca Đốn thở dài: "Tác Phỉ Á, ngươi còn cười? Thiệt tình, đây là tranh tài, các ngươi đả thương lòng tự ái của người ta quá mức đi?" Mọi người vội vàng nặn ra vẻ mặt nghiêm túc, nhưng mà hình như đã hơi muộn rồi. Ánh mắt tất cả học viên nhìn về phía bọn họ vô cùng cổ quái, y như là nhìn một đám quái vật vậy. May là Địch Áo tâm chí bền bỉ, cái loại ánh mắt này căn bản không làm khó được hắn, chỉ bước đi nhanh hơn để mau chóng rời khỏi nơi này. Nhưng bọn họ mới vừa đi xuống lôi đài, tuyển thủ khu bảy mươi hai đã tiến lên nghênh đón. "Xem ra chúng ta làm không nổi rồi, chênh lệch cỡ này không phải là chiến thuật có thể đền bù được." Võ sĩ trung niên có vẻ mỏi mệt, nhưng nụ cười lại rất sảng khoái. Địch Áo vì thế tăng thêm chút ít hảo cảm đối với hắn, thất bại vẫn xem như thường, không bị thất bại đánh bại mới là vấn đề trọng yếu nhất, không có tâm thái bền vững sẽ không có khả năng tiến xa trên con đường tu luyện. "May mắn mà thôi." Địch Áo khiêm nhường nói, nếu đối phương đã cấp đầy đủ hữu hảo, như vậy hắn không ngần ngại đưa cho đối phương một bậc thang sĩ diện leo xuống. Võ sĩ trung niên mỉm cười lắc đầu: "Có phải may mắn hay không thì trong lòng ta rất rõ ràng." Sau đó hắn bỗng nhiên giảm thấp thanh âm xuống: "Huynh đệ, ngươi giả bộ ném ra mấy đạo Phong Nhận làm dáng không được à? Vì sao không nể mặt như vậy chứ?" Địch Áo ngẩn người ra, sau đó mới tỉnh ngộ vấn đề nằm ở đâu, không khỏi cười lên ha hả: "Đây là phải trách các ngươi." "Chúng ta thế nào?" Người trung niên cảm thấy rất kỳ quái. Địch Áo nói: "Các ngươi phối hợp với nhau rất ăn ý tạo thành áp lực rất lớn, nếu quả thật liều mạng hợp lại ba người chúng ta lấy mau đối mau. Một khi phát sinh nguy hiểm sẽ không có ai kịp thời cứu chúng ta, mọi người không phải là thù nhân sinh tử, cần gì phải khổ như thế chứ?" Địch Áo cố ý khuyếch đại sự thực, hắn có thể tiến thối tự nhiên bên trong biển lửa Chân Hồng Chi Vũ của Võ Tôn Ma Phi. Chỉ dựa vào hai tên Phong hệ Cực Hạn võ sĩ phóng ra Phong Nhận căn bản không thể nào đánh trúng hắn. Địch Áo nói như vậy chỉ muốn làm cho trong lòng đối phương dễ chịu hơn một chút, đưa ra một giải thích tương đối hợp lý mà thôi. Người trung niên ngẩn người, sau đó thở dài một hơi, vốn hắn còn tưởng rằng Địch Áo không thèm để ý tới hai người phe mình. Đối phương quả thật có tư cách này, nhưng bây giờ nhìn lại hình như bản thân mình đã hiểu lầm đối phương. Một gã võ sĩ muốn thả ra bí kỹ đánh trúng đối thủ chính xác không phải là một chuyện dễ. Muốn sử dụng bí kỹ quyết định thắng bại trong một chiêu mà không tạo thành thương vong thì khó càng thêm khó. Phong Nhận rời khỏi tay đã không thể khống chế nữa, Địch Áo vốn đang thừa nhận áp lực, không muốn có cảnh chảy máu hiển nhiên không dám buông thả Phong Nhận. "Ha ha ha!" Vào lúc này người trung niên nở nụ cười chân thành hơn trước nhiều: "Bại bởi người như người không có gì tiếc nuối, nếu như không chê thì mọi người xem nhau như bằng hữu?" Địch Áo cười cười bắt tay người trung niên: "Ta tên là Địch Áo." "Mã Tư Thái Ân." Đám người Ca Đốn và Lôi Mông cũng đi tới chỗ tuyển thủ khu bảy mươi làm quen với nhau, không khí xem như là hòa thuận, tình cảnh này làm cho nhóm người ở xa xa chuẩn bị xem náo nhiệt phải mở rộng tầm mắt. Có lầm hay không, đây là đại hội mỗi tranh tài năm một lần, chẳng lẽ đám người Mã Tư Thái Ân không cần học phần nữa sao? Vì sao lại không nổi giận nhỉ? Trên khán đài có một vị đạo sư vội vã đi tới gần cái bàn dài, đầu tiên là khó xử nhìn tới A Phổ Lý Nhĩ, sau đó mới nhẹ giọng nói: "Bây giờ có rất nhiều người nói thực lực Địch Áo vượt ra khỏi phạm vi bộ sơ cấp, yêu cầu học viện cho ra một câu trả lời hợp lý." A Phổ Lý Nhĩ nhún vai ra vẻ bất cần: "Không sao, ta đã nói rồi, các ngươi hoàn toàn có thể tự mình đi thử." Nhóm đạo sư còn lại liếc nhau hội ý: "Chỉ có thể như vậy mà thôi, nói cho đàng hoàng thì A Phổ Lý Nhĩ, nếu ngươi chưa từng khảo nghiệm hắn, ngươi có tin tưởng hắn chỉ là Cực Hạn võ sĩ cấp ba không?" Trên mặt A Phổ Lý Nhĩ hiện lên một nụ cười khổ: "Vậy còn phải hỏi? Thật ra trong lòng ta cũng cảm thấy rất kỳ quái, thế nhưng sự thật chính là như thế, cho dù là cường độ Phong Nhận hay là nguyên lực dao động trong cơ thể đều hoàn toàn phù hợp với Cực Hạn võ sĩ cấp ba tiêu chuẩn. Điểm duy nhất không bình thường là của căn cơ của hắn vững chắc đến mức làm cho người phải giật mình, không hơn..." Nhóm đạo sư im lặng không nói gì thêm nữa, căn cơ vững chắc hiển nhiên không thể trở thành lý do chỉ trích Địch Áo. Thế nhưng trong lòng bọn họ vẫn đang mong đợi, nếu Địch Áo thật sự là Cực Hạn võ sĩ cấp ba, như vậy cũng có ý nghĩa Tử Vong Chi Ca học viện sẽ xuất hiện một thiên tài tuyệt thế.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]