Chương trước
Chương sau
Căn cứ Y Toa Bối Nhĩ miêu tả, Địch Áo có thể xác định hai người chịu trách nhiệm phụ đạo Y Toa Bối Nhĩ đều là Thánh giả. Một vạn học phần đổi lại hai vị Thánh giả dạy dỗ, trên đời này không thể nào còn chuyện gì có lợi hơn được nữa. Đồng thời Địch Áo âm thầm cảm thấy may mắn vì quyết định của mình, nếu như không phải kiên trì cho đến cuối cùng, Y Toa Bối Nhĩ sẽ không thể nhận được cơ hội tốt như lần này. Đây không phải là cơ hội cho một mình Y Toa Bối Nhĩ, nàng hoàn toàn có thể tường thuật lại lĩnh ngộ và quá trình thể nghiệm của mình cho Tác Phỉ Á và Tuyết Ny. Có lẽ cảnh giới và trí tuệ của mỗi người đều có sự khác biệt, nhưng có thể xác định là người nào cũng có lợi ích cực lớn từ những kiến thức này.
Điểm duy nhất làm cho Địch Áo nghi ngờ chính là trong số những người đó tùy tiện đi ra bất kỳ ai cũng có thể dễ dàng đạt được quyền thế và địa vị. Tại sao lại cam tâm tình nguyện sinh sống ở trong một thôn nhỏ vắng vẻ, tiêu điều như thế?
Thấy Địch Áo và Y Toa Bối Nhĩ trở về, đám người Ca Đốn có vẻ rất là cao hứng, cũng vô cùng tò mò, cả đám vội vã vây quanh Y Toa Bối Nhĩ không ngừng hỏi thăm. Dĩ nhiên vấn đề bọn họ đưa ra đều có lựa chọn tế nhị, không để cho Y Toa Bối Nhĩ sinh ra cảm giác bọn họ đang tham thảo một vạn học phần rốt cuộc có đáng giá hay không.
Y Toa Bối Nhĩ thong dong ngồi tại chỗ, có hỏi là đáp, thật ra nàng cũng có rất nhiều chuyện muốn chứng thực với Lôi Mông.
Lúc nói tới cổ thôn kia, tầm mắt mọi người đều tập trung lên trên người Lôi Mông, cách nhìn nhận của Địch Áo và Y Toa Bối Nhĩ là nhất trí. Những lão nhân cư ngụ ở trong cổ thôn có thực lực không hề tầm thường, nếu như chỉ có một, hai người còn dễ giải thích. Nhưng nhiều cường giả như vậy ẩn cư bên trong Tử Vong Chi Ca học viện sẽ khiến cho người ta nghĩ mãi không ra lý do.
Lôi Mông trầm mặc thật lâu, ấp a ấp úng nói: "Ta không biết bọn họ là ai, nhưng bá phụ ta lúc còn trẻ chu du khắp đại lục trong thời gian rất lâu. Tư Thản Sâm viện trưởng chính là nhận thức trong thời gian đó, có thể bọn họ là bằng hữu của Tư Thản Sâm? Bằng không làm sao ẩn cư ở chỗ này, hẳn là trở về đế đô ở chung một chỗ với bá phụ mới đúng."
"Thế nhưng ta cảm giác bọn họ không thể vô duyên vô cớ ở lại Tử Vong Chi Ca học viện." Ca Đốn nói: "Hẳn là có mục đích nào đó."
"Bọn họ lưu lại khẳng định là bị bá phụ ngươi ảnh hưởng." Y Toa Bối Nhĩ nói: "Ta tình cờ nghe được lúc bọn họ nói đến bá phụ ngươi, khẩu khí lộ vẻ rất là tôn kính."
"Hoắc Phu Mạn đại đế để cho nhiều cường giả như vậy ở đây, chẳng lẽ là muốn tạo Tử Vong Chi Ca học viện thành một Thánh Địa?" Tác Phỉ Á đột nhiên nói.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, Tác Phỉ Á suy đoán có mấy phần đạo lý, trên thực tế mọi thế lực xây dựng lên đều có kinh nghiệm và quỹ tích giống nhau. Mới đầu là gom gom tài lực, đến khi cường thịnh rồi leo lên vị trí đỉnh phong, sau đó là suy bại. Trước kia Thần Vực cường đại nhất cũng không thể tạo thành trong thoáng chốc, mà phải trải qua nhiều đời cường giả cùng chung chí hướng không ngừng cố gắng, không ngừng lắng đọng mới tạo thành lực lượng khổng lồ đến cỡ đó.
Hoắc Phu Mạn đại đế để nhiều cường giả như vậy ở lại Tử Vong Chi Ca học viện, có lẽ là vì muốn hoàn thành quá trình tích lũy này. Cố tình đày Lôi Mông tới nơi này chính là để cho Lôi Mông lưu lại dấu vết ở trong Tử Vong Chi Ca học viện.
"Không nói mấy thứ này." Ca Đốn dời sang đề tài khác, hắn rất ghét thảo luận những chuyện tương tự thế này. Chỉ thích đàm luận hết thảy nội dung liên quan đến lực lượng mà thôi.
"Y Toa Bối Nhĩ, đạo sư đánh giá ngươi ra sao?"
"Nàng nói..." Y Toa Bối Nhĩ cười khổ: "Ta mặc dù rất thông minh nhưng không có cái Băng Sương Chi Tâm chân chính, trừ phi ta có thể hoàn toàn thay đổi tính cách của mình. Nếu không nhiều nhất chỉ có thể trở thành một Võ Tôn." Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: truyentop.net
"Quá đả kích người đi?" Lôi Mông kêu lên: "Không thể nói như vậy được?"
"Băng Sương Chi Tâm? Đó là thứ gì?" Ca Đốn khó hiểu hỏi.
Y Toa Bối Nhĩ nhẹ giọng nói: "Đạo sư nói nếu ta không hiểu Băng Sương Chi Tâm, vậy thì có thể tưởng tượng trong đầu cũng được."
"Băng Sương Chi Tâm có thể tưởng tượng ra?" Ca Đốn kinh ngạc hỏi lại.
"Ngươi gấp cái gì? Để cho Y Toa Bối Nhĩ nói cho hết đã." Tuyết Ny đang nghe tới điểm quan trọng lại bị Ca Đốn cắt đứt nên cảm thấy không vui.
"Tưởng tượng đến ngày tận thế, tĩnh lặng như dòng sông băng ngàn năm. Cho dù ngày đêm luân phiên thay đổi, thời gian vẫn cứ trôi đi, dòng sông băng vĩnh viễn bất biến, tuyệt thế vĩnh hằng." Y Toa Bối Nhĩ nói: "Đạo sư nói nhận ra được ý cảnh này thì còn cách Băng Sương Chi Tâm không xa."
"Nghe qua thì rất là hay, nhưng cẩn thận suy nghĩ thì tương đương với không nói gì." Lôi Mông bất mãn kêu lên: "Gạt người hả? Một vạn học phần đổi lấy mấy lời này?"
"Lôi Mông, không cho phép nói bậy." Y Toa Bối Nhĩ sa sầm nét mặt rất hiếm thấy: "Ngươi không hiểu, ở bên cạnh đạo sư quả thật ta cảm nhận được ý cảnh như lời đạo sư nói. Nhưng sau khi rời đi cảm giác đó càng ngày càng nhạt."
"Phai nhạt? Vậy ngươi học được cái gì?" Lôi Mông nói.
"Rất nhiều, rất nhiều." Y Toa Bối Nhĩ nói: "Những thứ đó đều nằm ở trong lòng ta, ta có thể cảm thụ được nhưng không thể diễn tả thấu đáo. Đúng rồi, Tác Phỉ Á, Tuyết Ny, ta đề nghị các ngươi cũng đi tiếp thu phụ đạo chuyên môn, rất có lợi."
"Một vạn học phần đó." Lôi Mông thở dài bất đắc dĩ.
"Tác Phỉ Á và ta gần giống nhau, trong mắt nàng lại có Địch Áo. Nếu như ta không hiểu được Băng Sương Chi Tâm, ngươi cũng như thế." Y Toa Bối Nhĩ chuyển tầm mắt đến Tuyết Ny: "Chỉ có ngươi, Tuyết Ny, ngươi có hi vọng nhất, Địch Địch đạo sư nhất định sẽ vô cùng thích ngươi."
"Ngươi nói ai?" Lôi Mông đột nhiên kêu lên: "Địch Địch? Ta không nghe lầm chứ?"
"Lôi Mông, ngươi biết nàng?" Y Toa Bối Nhĩ sửng sốt.
"Ta làm sao lại không biết?" Lôi Mông cười khổ nói: "Cái lão yêu bà..."
"Không cho ngươi nói nàng như vậy." Y Toa Bối Nhĩ giận dữ.
"Tốt, tốt, không nói nàng." Thấy Y Toa Bối Nhĩ giận đến đỏ bừng cả mặt, Lôi Mông rất sáng suốt tự giác rút lui. Nhưng vẫn tự mình nghĩ ngợi trong đầu, không nhịn được cười ra tiếng.
"Ngươi cười cái gì?" Ca Đốn nghi hoặc hỏi.
"Ta hiểu Băng Sương Chi Tâm là gì rồi." Lôi Mông nói: "Tuyệt thế độc lập chính là làm xử nữ một vạn năm."
"Cái tên chết tiệt." Y Toa Bối Nhĩ vừa thẹn vừa giận, giơ tay lên vỗ lên đầu Lôi Mông một cái.
"Hạ lưu." Tuyết Ny cũng mắng theo.
"Nhàm chán." Tác Phỉ Á lườm lườm Lôi Mông.
"Vốn là chuyện nghe rất huyền ảo, rất là mỹ lệ, từ trong miệng Lôi Mông nói ra lập tức trở nên thô tục không chịu nổi." Địch Áo dĩ nhiên phải đứng ở phía Tác Phỉ Á.
"Bởi vì bản thân hắn chính là một người thô tục không chịu nổi." Y Toa Bối Nhĩ thở phì phò nói.
"Các ngươi giận dữ với ta làm gì?" Lôi Mông vô cùng ủy khuất nói: "Không phải là ta nói, đó là tất cả mọi người ở đế đô nói nàng như vậy. Ban đầu khi nàng còn trẻ trung, xinh đẹp nhất, ở đế đô có rất nhiều người theo đuổi nàng, nhưng nàng không nhìn trúng ai cả. Những người khác đoán nàng muốn gả cho một cường giả thực lực mạnh hơn xa mình, nhưng khi lực lượng của nàng càng ngày càng lớn mạnh, số người có thể phù hợp yêu cầu của nàng càng ngày càng ít. Mãi cho đến lúc nàng tiến vào thời kỳ suy thoái vẫn không có xuất giá, mọi người mới hiểu được nàng hoàn toàn không muốn gả cho người nào cả, cuối cùng nàng trở thành một trò cười trong mắt mọi người ở đế đô."
"Nàng không phải là trò cười." Y Toa Bối Nhĩ nói: "Chẳng qua là quá mức chuyên chú mà thôi. Nàng nói cho ta biết, thật ra thiên phú của nàng không tốt, có thể đạt được thành tựu hiện tại toàn dựa vào..."
"Thế này cũng gọi là thành tựu?" Lôi Mông rất có thành kiến với lý tưởng kiểu này: "Biết hạnh phúc lớn nhất của nữ nhân là gì không?"
"Câm miệng." Ca Đốn quát lên: "Không ai muốn thảo luận với ngươi vấn đề này đâu." Y Toa Bối Nhĩ, nói tiếp đi."
"Không còn tâm tình nữa." Y Toa Bối Nhĩ thở phì phò đứng lên: "Tuyết Ny, theo ta đi tắm."
"Ban ngày ngươi còn dám đi tắm?" Lôi Mông lộ vẻ cực kỳ khẩn trương: "Bây giờ không giống trước kia có biết không? Chúng ta đã thành danh nhân rồi, rất nhiều học viên đều biết khu năm mươi mốt có ba đại mỹ nhân xinh tươi như hoa như ngọc, quanh đây thường xuyên có thể thấy bóng người đảo qua đảo lại. Đừng nói là ban ngày, ngay cả buổi tối cũng phải quan tâm đến vấn đề an toàn, ta và Ca Đốn còn đi tuần tra khắp nơi."
"Nghiêm trọng như thế?"
"Ừ." Tác Phỉ Á và Tuyết Ny cũng gật đầu.
Lôi Mông hủy diệt cánh cửa nhà Tư Thản Sâm viện trưởng hai lần liên tiếp đã làm cho người ta nghe mà kinh sợ rồi. Địch Áo lại trực tiếp đánh với đội tuần tra, dưới tình huống không sử dụng nguyên lực, khi dễ một thành viên đội tuần tra nhức nhối toàn thân. Hơn nữa lúc ấy ba nữ tử Tác Phỉ Á công khai ủng hộ phe mình, đủ loại nhân tố làm cho khu năm mươi mốt biến thành địa phương chói mắt nhất Tử Vong Chi Ca học viện.
"Mấy ngày qua không có ai tới gây phiền toái chứ?" Địch Áo cau mày nói.
"Gây phiền toái thì không có, trừ phi bọn họ cho là mình lợi hại hơn đội tuần tra, nhưng luôn có vài người không hiểu chuyện tìm cách tiếp cận Tuyết Ny." Ca Đốn cười ha hả nói: "Yên tâm đi, Địch Áo, không ai dám quấy nhiễu Tác Phỉ Á đâu. Trận tranh tài mau bắt đầu, ta và Lôi Mông đã báo danh cuộc thi đoàn đội, còn mỗi ngươi báo danh thi đấu cá nhân. Chẳng có ai muốn bị ngươi đánh thành đầu heo đâu, ha hả."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.