Chương trước
Chương sau
Lôi Mông suy nghĩ một lát rồi nói: "Nếu Băng Phong Bạo không tạo thành thương tổn đối với ngươi, vậy thì Bàn Thạch Thủ Hộ của ta cũng có thể chống đỡ được. Đúng rồi, Địch Áo, không phải là Băng Diễm Hổ còn có một loại phương thức công kích khác hả? Uy lực thế nào?" Vấn đề này Địch Áo đã sớm quan sát cẩn thận, nhẹ giọng hồi đáp: "Ngươi và Tuyết Ny có thể chống đỡ trong một đoạn thời gian ngắn. Vấn đề là trước khi Băng Diễm Hổ trước buông thả Băng Phong Bạo trói buộc các ngươi, nó lại phát động công kích là hỏng bét ngay. Các ngươi chống đỡ không được bao lâu."
"Cụ thể là bao lâu mới được?" Tác Phỉ Á bỗng nhiên hỏi chen vào.
Địch Áo gãi gãi đầu, chuyện này làm sao có thể nói cho chính xác được, đành phải nói không chắc chắn lắm: "Ít nhất cũng phải kiên trì được vài phút, nhưng cần chú ý một điểm, Băng Diễm Hổ công kích có thể tạo ra thương tổn rất lớn."
Lôi Mông là người xông ra đầu tiên, mặc dù theo lý Tuyết Ny là người thích hợp nhất. Nhưng Lôi Mông không có cách nào để cho nữ nhân chạy ra trước đứng mũi chịu sào. Huống chi Bàn Thạch Thủ Hộ của hắn chưa chắc thua kém Băng Bích của Tuyết Ny.
Băng Diễm Hổ dĩ nhiên không biết quan tâm người đến là nam hay nữ, tất cả sinh vật bước vào khu rừng rậm này đều là địch nhân của nó, lập tức gầm thét giận dữ xông về phía Lôi Mông.
Lôi Mông xoay người bỏ chạy, đáng tiếc là tốc độ của hắn thua kém Băng Diễm Hổ quá nhiều, chỉ qua vài phút đã bị Băng Diễm Hổ đuổi kịp. Vừa tiếp cận nó đã mở cái miệng cực to bắn ra vô số Băng Tinh.
Lúc này đám người Tác Phỉ Á đang cẩn thận đi đến gần phương hướng Băng Diễm Hổ, cố gắng giữ vững khoảng cách hơn bảy mươi thước cho an toàn.
Băng Tinh đánh vào màn hào quang Bàn Thạch Thủ Hộ làm cho nó nhất thời chấn động kịch liệt, nhưng ngay sau đó khôi phục lại nguyên trạng, Lôi Mông nhất thời hưng phấn trong lòng, công kích như vậy hắn ít nhất có thể thừa nhận được năm sáu lần, trong khoảng thời gian này những người khác thế nào cũng chạy tới kịp.
Lôi Mông không thèm chạy trốn nữa, xoay người đối mặt với Băng Diễm Hổ rồi giơ chân trái lên đạp mạnh xuống đất, chính là bí kỹ gia truyền của hắn, Địa Chấn.
Ngay khi bàn chân Lôi Mông hạ xuống, mặt đất chung quanh bắt đầu run rẩy từng hồi, Băng Diễm Hổ định tung người nhảy lên chợt cứng đờ ra. Mặc dù chỉ làm cho động tác Băng Diễm Hổ dừng lại vài giây, nhưng cũng đủ để cho Lôi Mông kịp buông thả thêm một bí kỹ.
"Liệt Địa Kích."
Mười mấy đạo kình khí lạnh thấu xương phá không lao ra đánh chính xác lên trên người Băng Diễm Hổ. Liệt Địa Kích là phương thức công kích duy nhất của Địa hệ Cực Hạn võ sĩ, uy lực lớn hơn Phong Nhận một cấp. Chẳng qua là lực đạo cỡ này còn chưa đủ để Băng Diễm Hổ bị thương, chỉ khác ở chỗ Phong Nhận của Địch Áo chỉ có thể cắt đứt vài cọng lông, còn Liệt Địa Kích của Lôi Mông lại tạo ra mười mấy vết máu trên người Băng Diễm Hổ.
Đây không còn đơn giản là vấn đề lãnh địa bị xâm lấn, Lôi Mông công kích khiến cho Băng Diễm Hổ thật sự cảm thấy đau đớn, cơ hồ theo bản năng lập tức thả ra Băng Phong Bạo. Trong không gian sáu, bảy mươi thước vuông lấy Băng Diễm Hổ làm trung tâm nháy mắt đã biến thành một mảnh xanh lam. Phía trên màn hào quang Bàn Thạch Thủ Hộ ngưng kết ra một tầng Băng Tinh xanh thẳm, sau đó bông tuyết nhanh chóng mở rộng, lan tràn ra kết thành tầng băng thật dày, trong thời gian rất ngắn đã vững vàng bao phủ Lôi Mông vào trong. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: truyentop.net
Vốn Lôi Mông dự định buông thả hoàn Liệt Địa Kích rồi xoay người chạy trốn, nhưng thực tế hắn đã làm điều thừa rồi, cách làm an toàn là lợi dụng uy lực Địa Chấn thừa dịp Băng Diễm Hổ dừng lại vài giây để chạy trốn, chỉ có như vậy mới có thể kéo giãn khoảng cách ra xa hơn.
Lôi Mông phán đoán sai lầm nên phải ăn đau khổ một trận, vốn hắn muốn công kích để dụ dỗ Băng Diễm Hổ thả ra Băng Phong Bạo giống như Địch Áo, nhưng lại quên mất uy lực tổng hợp khi Địa Chấn và Liệt Địa Kích chồng chung một chỗ. Kết quả là hắn chậm chân lọt vào phạm vi Băng Diễm Hổ công kích, chỉ cần Băng Diễm Hổ không ngừng thả ra Băng Tinh tấn công, thời điểm Bàn Thạch Thủ Hộ hỏng mất chính là lúc Lôi Mông tử vong.
Lúc này đám người Tác Phỉ Á và Tuyết Ny còn cách Băng Diễm Hổ hơn bảy mươi thước. Địch Áo và Ca Đốn đứng rất xa, mặc dù Địch Áo có thể vọt tới gần trong thời gian ngắn nhưng sự xuất hiện của hắn lại không có bất kỳ ý nghĩa gì, chỉ có thể tiến vào chết chùm mà thôi.
Tình thế quá cấp bách, Tuyết Ny không có thời gian để ý có thể đánh trúng Băng Diễm Hổ hay không, trực tiếp bay lên không trung ngưng kết một cây Băng Trùy to bằng cánh tay phóng về phía Băng Diễm Hổ. Tác Phỉ Á và Y Toa Bối Nhĩ công kích không thể so được với Tuyết Ny, đành phải cắm đầu tiếp tục vọt tới trước hi vọng mình có thể làm cho Băng Diễm Hổ chú ý.
Quả Băng Trùy của Tuyết Ny vượt qua khoảng cách mấy chục thuớc bay đến sau lưng Băng Diễm Hổ, nó đang phun ra loạt Băng Tinh lần thứ ba. Vô số Băng Tinh xuyên qua tầng băng xanh thẳm không chút trở ngại, đánh vào màn hào quang Bàn Thạch Thủ Hộ. Bởi vì đã bị đông cứng không thể động đậy, không có cách nào giảm bớt lực đánh vào nên Lôi Mông phải cắn răng thừa nhận tất cả lực lượng áp tới. Trong lúc nhất thời hắn cảm thấy khí huyết trong lồng ngực dâng lên cuồn cuộn, phảng phất như bị một cây đại chùy đập trúng bộ ngực. Lôi Mông thậm chí hoài nghi nếu tiếp tục như vậy, cho dù màn hào quang Bàn Thạch Thủ Hộ vẫn còn tồn tại mình cũng sẽ bị đánh chết rất nhanh.
Băng Diễm Hổ nhận ra phía sau có công kích lao tới, không thèm quay đầu lại xem xét tình hình, chỉ vung cái đuôi dài lên đánh Băng Trùy tan nát thành từng mảnh vụn bay đầy trời. Thế nhưng Tuyết Ny vẫn không đình chỉ công kích, đạo Băng Trùy thứ hai phóng tới chỉ cách nhau một hai giây mà thôi.
Lúc này Băng Diễm Hổ đã phát động công kích Lôi Mông lần thứ tư, những người khác không thấy rõ Lôi Mông bị bao phủ trong tầng băng có bộ dạng như thế nào. Nhưng Lôi Mông lại có thể tự mình cảm thụ rất rõ ràng, khóe miệng hắn đã rỉ ra hai dòng máu đỏ tươi, màn hào quang Bàn Thạch Thủ Hộ chấn động điên cuồng, mắt thấy đã chuẩn bị sụp đổ rồi. Giờ phút này Lôi Mông có chút hối hận, sớm biết trốn không thoát còn không bằng buông thả Địa Long Thủ Hộ ra cho rồi, làm như vậy sẽ có thể kiên trì lâu hơn vài phút.
Băng Diễm Hổ vung cái đuôi lên lần nữa, quả Băng Trùy lại nát bấy. Lần này nó rốt cuộc quay đầu lại nhìn chằm chằm Tuyết Ny ở nơi xa, trên thực tế quả Băng Trùy bay đi xa như vậy không thể nào tạo thành thương tổn đối với Băng Diễm Hổ. Nhưng Băng Diễm Hổ lại nghĩ rằng Tuyết Ny đang khiêu khích nó.
Yêu thú cũng có tôn nghiêm, nhất là yêu thú cao cấp, tuyệt đối không thể nào đứng im nhẫn nhịn người khác xúc phạm đến nó.
Khi Băng Diễm Hổ đang nghĩ nên tiếp tục đánh Lôi Mông thành từng mảnh nhỏ hay là công kích nhân loại to gan lớn mật ở nơi xa. Vào lúc này Tác Phỉ Á rốt cuộc chạy tới, vội vàng thả ra Băng Tinh Phong Bạo, sau đó hai tay cùng ấn xuống mặt đất phóng ra một luồng khí lạnh trắng xoá nhanh chóng lan tràn tới trước.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.