Địch Áo cũng đưa tay sờ sờ mặt ngoài tầng nham thạch đỏ bừng liền phát hiện từ đó truyền ra cảm giác vô cùng ấm áp, hèn gì nơi này không hề có tuyết đọng. Cũng không có thực vật nào sinh sống nổi, ngoại trừ cỏ dại sinh mệnh lực cực kỳ ngoan cường ra, mảnh thổ địa này không thể nào có thực vật sống nổi. "Lao Lạp, nơi này có thứ gì ngươi muốn?" Địch Áo nhìn sang Lao Lạp, hiện tại hắn đã không có ý trách cứ Lao Lạp nữa, không chỉ là siêu hạn kỹ lưu lại dấu vết có thể tham quan học tập được nhiều điều bổ ích. Ít nhất đây cũng là một cơ hội hiếm có đối với Ca Đốn, chỉ có Hỏa hệ bí kỹ mới có thể luyện ra tầng nham thạch cứng như sắt này. Nếu như tư chất Ca Đốn đủ tốt, nói không chừng sẽ lên cấp rất nhanh. Lao Lạp chậm rãi gật đầu, dường như nàng đổi thành một người khác, dưới ánh mặt trời chiếu sáng, khuôn mặt nàng tản mát ra một luồng ánh sáng thánh khiết, từ từ đi vào trung tâm thung lũng. Đám người Địch Áo liếc nhìn nhau hội ý rồi cũng đi theo phía sau Lao Lạp, từ cự ly rất xa Lao Lạp lại có thể phát hiện nơi này có điểm cổ quái, đúng là khó mà tin tưởng nổi. Ngay cả Ca Đốn thân là Hỏa hệ võ sĩ cũng phải vào trong thung lũng mới phát hiện dị thường, Lao Lạp dựa vào cái gì để làm được điều đó? Thế nhưng tình hình hiện tại hiển nhiên không phải là lúc hỏi thăm, trên thực tế cho dù có hỏi cũng chưa chắc hỏi ra vấn đề muốn biết. Muốn nhận được tin tức hữu dụng từ miệng Lao Lạp không chỉ cần có nghị lực kiên cường, mà còn phải có trí tưởng tượng vô cùng phong phú. Nếu không ngươi vĩnh viễn đừng mong biết được tin tức gì rõ ràng từ trong miệng Lao Lạp, những từ ngữ đơn giản đến tột cùng kia có hàm nghĩa hầu như là vô tận, bất kỳ từ nào cũng cực kỳ khó chơi. Lao Lạp bỗng nhiên ngừng lại, mọi người nhìn theo ánh mắt Lao Lạp, ở trong bụi cỏ dại có hai cột đá bén nhọn dựng đứng sừng sững, chỉ thẳng lên trên trời. Sau khi dạt đám cỏ dại ra đi tới gần, mọi người mới phát hiện đó không phải là cột đá, rõ ràng cái khúc xương còn sót lại mà? Hai cây cột đá thật ra là hai cái sừng, chỉ có điều không có thấy đầu lâu đâu hết. Mọi người không biết nên nói gì cho phải rồi, cho dù là Địch Áo đã tận mắt nhìn thấy Băng Xuyên Hùng Vương cũng trợn mắt há mồm giật mình kinh hãi hồi lâu, chỉ tính riêng là hai cái sừng này thôi đã cao hơn một người đứng rồi, vậy thì cái đầu của nó khổng lồ tới trình độ nào đây? Lôi Mông rất hiếu kỳ, không nói hai lời tiến lên bắt đầu đào đất, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là hai cái lỗ thủng to hơn đầu người, sau đó mọi người chỉ có thể nhìn thấy nhiêu đó mà thôi. Bởi vì những bộ phận khác đều bị tầng nham thạch đỏ sẫm kia che lại, ngay cả Lôi Mông Liệt Địa Kích cũng không có biện pháp phát hủy tầng nham thạch này, những người khác rất sáng suốt không có chọn lựa hành động gì, bởi vì cho dù có làm cũng nhất định là phung phí sức lực. "Đây là…trâu?" Lôi Mông cũng không dám xác định. Không có người nào trả lời vấn đề của hắn, từ độ cong của cái sừng hẳn là một con bò hoặc trâu, vấn đề là hình như nó quá lớn thì phải? Mặc dù những người đứng ở chỗ này đã tận mắt nhìn thấy Đường Lang khổng lồ, nhưng bọn họ vẫn không thể tiếp nhận thực tế trước mắt, nếu đây là một đầu bò thì thân thể nó sẽ lớn đến trình độ nào đây? Sợ rằng nó sẽ to lớn đến mức độ kinh khủng, phải làm sao mới có thể được kết quả như vậy chứ? Lao Lạp vươn tay ra chậm rãi vuốt ve cặp sừng, lúc này những người khác chú ý thấy trên tay Lao Lạp không biết từ lúc nào đã mang quyền sáo bằng xương vào. Hai mắt Lao Lạp dần dần khép lại, sắc mặt lúc sáng lúc tối, một lúc lâu sau từ từ rút cánh tay ra khỏi cái sừng nhọn, hai tay làm ra một loạt dấu hiệu kỳ quái ở trước ngực, sau đó đặt ở trước trán vái lạy bộ hài cốt. Mọi người hai mặt nhìn nhau không hiểu tại sao Lao Lạp làm như vậy, chỉ có Tuyết Ny suy nghĩ gì đó, nhẹ giọng nói: "Hình như nàng đang tiến hành một loại nghi thức nào đó?" Tất cả mọi người đều lấy làm kỳ quái, cỗ hài cốt này nhìn qua đã tồn tại rất nhiều năm rồi. Lấy niên kỉ Lao Lạp vô luận thế nào cũng không có nửa điểm quan hệ với nó, rốt cuộc nghi thức này có tác dụng gì? "Trong bộ tộc có rất nhiều thứ không thể dùng lẽ thường xem xét." Tuyết Ny vừa nhìn động tác của Lao Lạp vừa giải thích: "Thế nhưng ta lần đầu tiên thấy cử hành nghi thức với hài cốt yêu thú, trừ phi nó còn sống là bản mệnh thú của một vị Thủ hộ giả." Ca Đốn nhìn thoáng qua cái đầu to lớn đến đáng sợ kia: "Ngươi nói đây là Thủ hộ thú? Vậy thì chủ nhân nó có thực lực vô cùng kinh khủng?" "Ta đây không dám khẳng định." Tuyết Ny cười nói: "Thế nhưng ngươi có thể đi hỏi Lao Lạp." "Ngươi từ bỏ ý định đó đi." Lôi Mông đi tới vỗ vỗ bả vai Ca Đốn: "Lao Lạp biết thì thế nào? Ngươi có thể hỏi ra tin tức gì không?" Ca Đốn cũng hơi nhục chí, Lôi Mông nói không sai, chỉ mỗi vấn đề đơn giản như đi bên trái hoặc bên phải cũng phải đợi rất lâu Lao Lạp mới trả lời. Nếu vấn đề phức tạp hơn một chút chỉ sợ chỉ có Địch Áo ra tay mới biết được, muốn Lao Lạp miêu tả chuyện gì phức tạp, sợ rằng còn phải đợi đến mấy năm, lúc Lao Lạp có thể sử dụng ngôn ngữ lưu loát thì may ra… Lao Lạp làm xong tất cả nghi thức thì bắt đầu đi sâu vào trong thung lũng, mọi người đi theo sau nàng, càng chạy càng kinh tâm. Bởi vì bọn họ mơ hồ phát hiện ra dấu vết của một nền văn minh. Trên mặt đất không phải tất cả đều là nham thạch đỏ sẫm, mà còn có vô số tảng đá rải rác chung quanh, từ bộ phận lộ ra bên ngoài, mọi người có thể thấy bên trên đó có điêu khắc các loại Đồ Đằng hình dã thú. Đến lúc này, mọi người đã hiểu được tại sao Lao Lạp lại có cử động như vậy, nơi này hiển nhiên đã từng là nơi các bộ tộc ở lại, cỗ hài cốt mới vừa thấy hẳn là Thủ hộ thú của Thủ hộ giả nhất tộc như lời Tuyết Ny nói. Đi thẳng đến trung tâm thung lũng, Lao Lạp chợt dừng bước. Mọi người thấy quyền sáo trên tay Lao Lạp đột nhiên rực sáng chói mắt, cùng lúc đó ở trong bụi cỏ cách Lao Lạp không xa cũng phát ra tia sáng đồng dạng, tựa hồ đang hô ứng với quyền sáo của Lao Lạp. Lao Lạp ngồi xổm xuống, cẩn thận dọn dẹp cỏ dại mọc trên mặt đất, từ từ một cái quyền sáo giống cái trên tay Lao Lạp như đúc xuất hiện ở trước mắt mọi người, phía dưới quyền sáo là một cánh tay khô héo. Lao Lạp vươn tay ra tựa hồ muốn cầm lấy cánh tay kia, nhưng khi đầu ngón tay của nàng vừa đụng vào thì cánh tay kia liền hóa thành tro bụi, chỉ còn lại cái quyền sáo đang phát sáng nằm lẳng lặng trên mặt đất. Mọi người kìm lòng không được rùng mình một cái, xương người khẳng định không chịu nổi thời gian phong hoá. Thế mà di hài người này lại có thể bảo tồn đến tận bây giờ, từ đó đã có thể tưởng tượng ra người này khi còn sống uy mãnh đến mức nào rồi. Bây giờ ai cũng có thể nhận ra Lao Lạp khẳng định có quan hệ không tầm thường với người nằm lại nơi này. Quyền sáo trên tay Lao Lạp hiển nhiên là cùng một bộ với cái đang nằm trên mặt đất. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: truyentop.net Ánh mắt Lao Lạp ảm đạm xuống, tựa hồ đang đau buồn cho cánh tay kia, qua một lúc sau mới cẩn thận nhặt cái quyền sáo đeo lên tay. Sau đó chậm rãi hợp hai quyền sáo lại với nhau, một chuyện kỳ dị xảy ra, hai tay Lao Lạp chợt bộc phát ra tia sáng chói lóa khiến người ta không dám nhìn thẳng, đợi đến khi tia sáng tan hết, mọi người mới phát hiện hai cái quyền sáo đã thay đổi hình dáng. Vốn là phía trên đó có mấy cây gai nhọn hoắc, nhìn thoáng qua là hai cái quyền sáo bằng xương bình thường, bây giờ đã hoàn toàn khác trước, trên quyền sáo chẳng những có ánh sáng lưu chuyển, mà mấy cái gai cũng đã biến mất, cuối cùng là một mảnh cốt giáp (giáp bằng xương) kéo dài ra bao trùm toàn bộ cánh tay Lao Lạp. Lao Lạp nhìn xem cánh tay của mình, trên mặt tựa hồ đang nghi ngờ gì đó, sau đó đánh một quyền mạnh mẽ xuống đất, "ầm" một tiếng, tầng nham thạch đỏ sẫm có thể ngạnh kháng Liệt Địa Kích của Lôi Mông lại vỡ ra, Lôi Mông nhất thời bị dọa cho sợ hết hồn. Bộ quyền sáo của Lao Lạp đến tột cùng được làm bằng thứ gì vậy? "Chẳng lẽ là thánh khí?" Những người khác cũng giật mình ngây người. Nhìn bộ dạng Lao Lạp rất hài lòng với hiệu quả của một quyền kia, không biết nàng loay hoay thế nào, cuối cùng cốt giáp bao trùm cánh tay thu trở về, ánh sáng lưu chuyển cũng biến mất không thấy nữa, hồi lâu sau nó khôi phục lại bộ dạng tầm thường như trước. Sau khi làm xong hết thảy những điều đó, Lao Lạp mới ngẩng đầu nhìn qua mọi người, mỉm cười ngây thơ. Nhưng bây giờ đã không còn người nào dám đánh giá thấp Lao Lạp nữa, hồi tưởng lại tốc độ kinh khủng của Lao Lạp không hề thua kém Địch Áo, cộng thêm uy lực một quyền kia. Giờ phút này Lao Lạp khẳng định là nhân vật mạnh nhất nhì trong tiểu đội này rồi, có lẽ chỉ có mỗi Địch Áo mới chống đỡ được một đoạn thời gian.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]