Chương trước
Chương sau
Ca Đốn tự nhiên không biết đã có người trong gia tộc đến nơi này, lúc này mấy người Địch Áo đang chạy vào trong rừng, vị trí bọn họ thuộc về bên ngoài rừng rậm, cây cối còn không tính là dày đặc. Lúc mới bắt đầu tốc độ tiến lên rất nhanh, dần dần càng đi vào sâu tốc độ lại càng chậm.
Thích ý nhất trong nhóm chính là Lao Lạp, nàng vốn lớn lên trong hoàn cảnh tương tự, dẫn theo Miêu Tử vui mừng chạy nhảy trong rừng, hết vòng qua cây này lại nhảy lên cây khác, có khi leo lên tận ngọn cây cổ thụ nhìn xuống cười "khanh khách". Tất cả mọi thứ ở nơi này đều biến thành trợ lực cho nàng di chuyển, nhưng mấy người Địch Áo không làm được điều đó, thỉnh thoảng vẫn phải tránh né cành cây, dây leo, mũi mòng, động vật ẩn mình chờ chực …v…v, trong lúc nhất thời bọn họ có cảm giác khổ không thể tả.
Ca Đốn là người xui xẻo nhất, lúc bình thường cưỡi Hỏa Hống Thú cao hơn hai thước sẽ có cảm giác cao cao tại thượng. Nhưng ở chỗ này lại biến thành gánh nặng rất lớn, hắn đối mặt chướng ngại cơ hồ tương đương với tất cả mọi người cộng lại, càng đi về phía trước cây cối sinh trưởng lại càng dày đặc, về sau Ca Đốn dứt khoát nhảy xuống Hỏa Hống Thú đi bộ bị mấy người Địch Áo giễu cợt một trận.
Người ta thường nói thứ không biết mới là đáng sợ, tình huống mấy người Địch Áo rõ ràng là như thế, bọn họ không rõ ràng những người đuổi theo là ai, đã đuổi theo tới đâu, giống như có một cây roi vô hình ở phía sau xua đuổi bọn họ một đường cắm đầu chạy về phía trước, không có cách nào quay lại.
Khi đám người Địch Áo xâm nhập càng sâu, cây cối, dây leo trong rừng mọc lan tràn càng lúc càng dày đặc. Nếu không muốn hao phí sức lực diệt trừ chướng ngại chỉ có thể cúi người xuống bò qua, lúc này tác dụng của Hỏa Hống Thú được thể hiện ra rõ ràng, nó vốn sống ở trung tâm sa mạc, trên mặt cát rời rạc vẫn có thể hành động tự nhiên, nhưng mà địa hình phức tạp như rừng rậm đối với Hỏa Hống Thú quả thật rất là khó chịu. Hơn nữa hình thể của nó quá lớn, da dày thịt béo, Hỏa Hống Thú đi ở phía trước, những nơi nó đi qua cây cối lập tức bị tông ngã đổ không ngừng, dây leo cũng bị lực lượng mạnh mẽ bứt đứt ngang thân. Mấy người Địch Áo chỉ cần chú ý bước chân ở dưới đất men theo con đường cũ là ổn, nhờ thế tiết kiệm được không ít khí lực. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Tình hình hiện tại muốn che giấu tung tích đã không còn bất cứ ý nghĩa gì, cho dù đám người Địch Áo có thể xử lý tốt dấu chân trên mặt đất, cũng không thể làm cho cây cối ngã đổ mọc lại được. Cho nên mấy người Địch Áo không có ý nghĩ vòng qua sau lưng truy binh, chỉ một đường đi thẳng về phía trước.
"Địch Áo, rừng rậm chết tiệt này rốt cuộc rộng bao nhiêu hả?" Lôi Mông vừa đi vừa lầm bầm: "Nếu như ở chỗ này một tháng, ta sẽ điên mất."
"Ngươi cũng quá kém nhỉ?" Ca Đốn trêu chọc một tiếng.
Lôi Mông trợn mắt liếc sang: "Lão tử không nói chuyện với ngươi."
"Đúng là khó cho các ngươi quá, còn có sức lực gây lộn nữa?" Địch Áo cũng muốn câm lặng luôn: "Tình huống bây giờ coi như tốt lắm rồi, vì thế nên để dành sức lực đi đường, hy vọng có thể ra ngoài trước cuối mùa đông."
"Cuối mùa đông thì sao?" Lôi Mông tò mò hỏi.
"Hi vọng như thế đi, đến lúc đó ngươi tự nhiên sẽ biết."
"Không nói thì thôi." Lôi Mông bĩu môi ra vẻ bất cần, nhưng chốc lát sau hắn liền nở nụ cười hả hê: "Đúng rồi, Địch Áo, ngươi nói cái tên Mạc Lâm vẫn đi theo phía sau chúng ta?"
"Cũng không nhất định, có lẽ là đi theo phía sau truy binh, ngươi hỏi chuyện này làm gì?"
"Thuận miệng hỏi thôi, thật là đáng thương mà." Lôi Mông thở dài nói: "Chúng ta ít nhất còn có thể trò chuyện với nhau giải sầu giảm bớt cảm giác tịch mịch, còn hắn thì sao? Tuổi tác đã lớn như vậy rồi, gió lạnh rừng vắng, chẳng những một người cô đơn lên đường, còn phải chịu trách nhiệm giám thị những người đó, ngươi nói hắn có mưu đồ gì không?"
"Ngươi có lương tâm một chút được không?" Địch Áo trợn mắt nhìn tới Lôi Mông: "Mạc Lâm là vì bảo vệ chúng ta mới làm như thế. Nhờ có hắn chỉ cần những người đuổi theo phía sau không quá mạnh mẽ, chúng ta sẽ không bị nguy hiểm đến tính mạng."
"Hắn bảo vệ ai rồi? Đừng nói cái lần gặp Ma Phi nha, dù sao tất cả mọi người đều không có chuyện gì. Còn trận chiến với Cự Xà hai đầu nếu không phải Miêu Tử hiển uy, Lao Lạp còn có thể đứng ở nơi này không?" Lôi Mông bất mãn nói, tóm lại hắn vẫn nhìn Mạc Lâm không vừa mắt. Nếu như điều kiện cho phép hắn sẽ không ngần ngại giáo huấn lão gia hỏa kia một chút, bày đặt giả vờ thần bí khoanh tay đứng nhìn, đáng ghét.
Địch Áo cười cười không nói, thì ra Lôi Mông vẫn canh cánh trong lòng chuyện này.
"Ngươi cười cái gì? Ta nói không đúng sao?"
Mặc dù mỗi lần mở mồm sẽ có gió lạnh thổi vào miệng, cảm giác không hề thoải mái, nhưng Địch Áo vẫn cảm thấy cần phải mở mang đầu óc cho Lôi Mông: "Nếu như Lao Lạp thật sự gặp chuyện không may, ta cũng sẽ không tha thứ cho hắn. Nhưng mọi chuyện đã qua, ngươi còn níu lấy chuyện này làm gì? Thật ra ta cảm thấy Mạc Lâm không có làm sai, mà là suy nghĩ của ngươi đã bị nhầm lẫn, hắn không có trách nhiệm và nghĩa vụ bảo vệ chúng ta. Nếu ngươi có thể đối đãi hắn như một người xa lạ, chỉ sợ ngươi sẽ không suy nghĩ như vậy, đúng không?"
"Có thể là hắn xem Mạc Lâm trở thành hắn Thập Thất tỷ, à không, là Thập Thất tỷ phu. Cũng không được, Mạc Lâm quá già rồi. Lôi Mông, đại tỷ của ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?" Lời còn chưa dứt, Ca Đốn đã vội vã nhảy sang bên cạnh ẩn núp, "ầm ầm", từng đạo kình khí vô hình xuất hiện ngay vị trí hắn vừa đứng, kình khí như đao đánh nát một thân cây phía sau đó, cành gãy, lá cây vỡ vụn rơi lả tả xuống đầu mọi người.
Địch Áo vội vàng ngăn cản Lôi Mông sắc mặt xanh mét: "Ca Đốn, ngươi không thể nói ít vài lời sao?"
"Địch Áo, ngươi không công bình, ngày hôm qua lúc giễu cợt ta tại sao ngươi không đứng ra nói giúp ta?" Ca Đốn trốn ở rất xa, cảnh giác nhìn tới Lôi Mông tùy thời chuẩn bị chạy trốn.
"Bởi vì khi đó ta cũng muốn giễu cợt ngươi." Địch Áo trả lời rất đơn giản, tất cả mọi người đều bật cười, vẻ mặt Ca Đốn thì tái mét, há to miệng định nói gì đó nhưng cũng không nói thành lời.
Một lát sau đám người Địch Áo tiếp tục lên đường, tùy thời đều phải chú ý đến những âm thanh khả nghi ở chung quanh. Mọi người tất nhiên luôn luôn khẩn trương đề cao cảnh giác, tâm thái dần dần sinh ra biến hóa rất lớn, mặc dù lúc nào cũng đi rất chậm nhưng không biết nguy hiểm sẽ bộc phát vào lúc nào. Đây là cơ hội để bọn họ học cách điều chỉnh tâm tình của mình, thần kinh quá căng thẳng sẽ rất dễ nứt vỡ, chỉ có giữ vững tâm thái bình thản mới có khả năng cho ra lựa chọn chính xác ở trong thời điểm mấu chốt.
Vì thế từ ngoài mặt nhìn vào thì đoàn người Địch Áo lộ vẻ dễ dàng giống như đi cắm trại ngoài trời chứ không phải đang chạy trốn giữ mạng.
Đến trưa mấy người Địch Áo đang định tìm một chỗ nghỉ ngơi ăn uống, lúc này bỗng nhiên nhìn xuyên qua rừng cây thấy ở nơi xa xuất hiện một luồng sương mù mờ ảo. Tình huống như thế hiển nhiên có điểm khác thường, trong rừng rậm dĩ nhiên cũng có sương mù, vấn đề ở chỗ hiện tại đang là buổi trưa, chính là thời gian nhiệt độ trong rừng rất cao, còn có ánh nắng mặt trời chiếu xuống, sương mù làm sao tồn tại được dưới ánh nắng mặt trời?
Mọi người phản ứng đầu tiên là nhìn về phía Lao Lạp, trong rừng rậm Lao Lạp giống như cái la bàn có hiệu suất cực cao, toàn bộ yêu thú trong phương viên vài trăm thước không có một con nào có thể thoát khỏi cảm giác của nàng. Có thể nói đoàn người Địch Áo rất may mắn, phía trước có Hỏa Hống Thú mở đường, bên cạnh có Lao Lạp nhắc nhở bọn họ tùy thời vòng qua lãnh địa yêu thú hung dữ, một đường đi tới cơ hồ không có đụng phải bất cứ phiền phức gì quá lớn.
Lao Lạp ngưng thần cảm giác một hồi chợt nhoẻn miệng cười, mọi người nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Điều này nói rõ phía trước không có yêu thú, cho dù có thì thực lực cũng không cường đại, nếu không Lao Lạp sẽ không biết phản ứng như thế.
Đi thêm một đoạn đường mọi người bắt đầu tiếp cận vùng sương mù, bày ra ở trước mặt mọi người là một cái ao có diện tích không lớn lắm, ở giữa có một dòng suối phun trong suốt. Màn sương mù chính là do suối nước nóng bốc hơi, mấy chục đầu báo rừng hoặc là lười biếng nằm gục cạnh dòng suối, hoặc là đi tới đi lui, còn có mấy con báo đang tranh đoạt thứ gì đó dưới đất.
Mọi người liếc nhau dò xét, trên mặt mấy nữ tử Tác Phỉ Á lộ ra nét vui mừng, hiển nhiên đây là một dòng suối nước nóng, đi trong rừng rậm nhiều ngày như vậy chịu khổ thời tiết mùa đông lạnh lẽo, các nàng cũng không sợ. Chỉ có vấn đề vệ sinh đúng là không thể nào nhịn được, có thể nói mơ ước lớn nhất của các nàng bây giờ chính là được tắm rửa trong làn nước ấm kia, dòng ôn tuyền (suối nước nóng) kia vừa vặn thỏa mãn thứ các nàng đang khao khát.
Nhìn đám người ánh mắt Tác Phỉ Á, Địch Áo cũng biết trong lòng các nàng ddang nghĩ cái gì, điều này cũng không thành vấn đề. Dù sao thực lực báo rừng không tính là mạnh mẽ, mặc dù mạnh hơn sói hoang nguyên một chút, nhưng cũng có giới hạn, hẳn là không làm chậm trễ bao nhiêu thời gian.
Nhưng ngay khi Địch Áo vừa định bảo mọi người động thủ, hai tròng mắt hắn bỗng nhiên ngưng tụ lại một điểm, tập trung vào một bãi máu trên mặt đất. Suối nước nóng tự nhiên là nơi các loại dã thú thường xuyên tranh đoạt địa bàn, phát sinh xung đột là chuyện rất bình thường. Nhưng mấu chốt chính là bãi máu kia lại có màu xanh lục, Địch Áo nghĩ không ra máu của loài động vật nào có màu sắc quỷ dị như thế này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.