Chương trước
Chương sau
"Ta nói một lần nữa, các ngươi phải..." Á Lực Đặc còn chưa nói hết đã bị gã võ sĩ trung niên kéo ra ngoài cửa, Á Lực Đặc tức giận gầm thét: "Ngươi kéo ta làm gì? Ta hôm nay đứng ở nơi này, nhìn xem có tên nào dám đụng đến ta?" Gã võ sĩ trung niên liều mạng đẩy Á Lực Đặc lên ngựa, quay đầu lại lúng túng cười nói với mấy người Địch Áo: "Đều là hiểu lầm, các vị đừng để trong lòng, tâm tình thiếu gia nhà ta hôm nay không tốt lắm."
"Vậy chúng ta có thể đi?" Địch Áo cười nói, nếu đã biết trước chuyện tình sẽ có thể phát sinh, xem ra sau này phải nghiên cứu cách nào có thể che dấu nguyên lực dao động. Bằng không bị người ta nhìn ra lai lịch rất khó giả heo ăn thịt cọp.
"Các vị cứ tự nhiên, nếu có cơ hội hãy đến Bá tước lĩnh làm khách, chúng ta nhất định tới tận cửa xin lỗi." Gã võ sĩ trung niên nói rất chân thành, nhưng mấy người Địch Áo âm thầm suy nghĩ ở trong lòng, nhà ngươi đem đi mà lừa gạt quỷ, thật sự đến Bá tước lĩnh chúng ta chắc chắn gặp phiền toái không nhỏ.
Không biết gã võ sĩ trung niên nói gì với Á Lực Đặc mà làm cho hắn yên tĩnh lại, chỉ có điều vẫn còn nhìn Địch Áo tràn đầy địch ý. Hẳn là hắn cũng rõ ràng tình cảnh của mình rồi, tình thế người ta mạnh hơn nên hắn bắt buộc phải cúi đầu.
Mấy người Địch Áo liếc nhau hội ý rồi chậm rãi đi ra cửa, đi tới bên cạnh xe ngựa, Lao Lạp đưa tay ra nắm lấy càng xe nhưng nàng quên mất trong tay đang giữ viên mảnh vỡ tinh thần cực phẩm mà Địch Áo đưa cho. Ngón tay vừa mới lỏng ra, mảnh vỡ tinh thần liền rơi xuống đất, Lao Lạp định lụm lên nhưng Miêu Tử nhanh hơn nàng một bước, "vụt" một cái từ Lao Lạp trong ngực nhảy ra nuốt mảnh vỡ tinh thần vào trong miệng.
Gã võ sĩ trung niên kìm lòng không đậu bỗng nuốt xuống một ngụm nước miếng. Đó là… mảnh vỡ tinh thần? Miêu Tử rõ ràng là một con yêu thú biến dị, và yêu thú biến dị không thể ăn thủy tinh được.
Địch Áo nhìn tới ánh mắt tham lam của đám người Á Lực Đặc thì cười thầm trong lòng, trực tiếp trèo lên xe ngựa, quay đầu lại nói với đối phương: "Không có chuyện gì nữa thì chúng ta đi đó?"
Á Lực Đặc như từ trong mộng tỉnh lại, "à" một tiếng đổi thành khuôn mặt tươi cười nói: "Đi thôi, đi thôi, mới vừa rồi là do ta quá xúc động, các vị bỏ qua cho."
Mãi cho đến lúc mấy người Địch Áo rời khỏi thôn, nhóm Á Lực Đặc vẫn còn đứng tại chỗ dùng ánh mắt tiễn đưa đám người Địch Áo, bộ dạng như lưu luyến không rời vậy.
"Địch Áo, hình như ánh mắt đám người kia không đúng thì phải?" Ca Đốn đi tới bên cạnh xe ngựa Địch Áo, mở miệng hỏi.
"Ta biết " Địch Áo cười cười: "Đó là con của Lặc Tư Bá tước, ngươi đó, ta đoán ngươi một lòng dồn hắn vào chỗ chết đúng không?"
Ca Đốn nhẹ giọng nói: "Ta không dối gạt ngươi, Địch Áo, ta thiếu Bái Tác Tư rất nhiều rất nhiều. Cho nên bất kể là ai ngăn cản ta, ta cũng không thể nào bỏ qua chuyện này. Cái tên Lặc Tư cách tước nhất định phải chết, ta phải báo thù cho Bái Tác Tư."
"Ta đâu có nói muốn ngăn cản ngươi?" Địch Áo cười nói.
Ca Đốn thở phào nhẹ nhỏm, sau đó lập tức thay đổi đề tài: "Cái tên kia nhìn mà muốn lòi cả con mắt ra ngoài, thế nhưng nói đi nói lại, khi hắn thấy các nàng Tác Phỉ Á cũng không có thất thố như vậy. Chẳng lẽ mảnh vỡ tinh thần có mị lực lớn hơn cả mỹ nữ?"
"Ca Đốn, ngươi nói cái gì đó?" Y Toa Bối Nhĩ ở đâu đó chợt hét lên. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
"Đâu có gì kỳ quái, đoán chừng hắn muốn giữ một điểm phong độ trước mặt mỹ nữ, không phải ngươi cũng như vậy sao?" Lôi Mông cười cười nhìn về phía Ca Đốn.
"Thúi lắm, ta đã làm gì chứ?" Ca Đốn oán hận nhất là Lôi Mông mạt sát danh dự của hắn, nhất là trước mặt các cô gái.
"Điều này còn hỏi ta? Chẳng lẽ bản thân ngươi không biết?" Lôi Mông kinh ngạc nói: "Hay là ngươi làm chuyện xấu quá nhiều đã không nhớ nổi nữa?"
"Ngươi…" Ca Đốn hận đến ngứa răng, nếu không phải một lát còn có chính sự phải làm, hắn đã sớm lao vào giáo huấn Lôi Mông một bữa.
Ở trong thôn, Á Lực Đặc phân phó đám võ sĩ thủ hạ: "Hai người các ngươi theo dõi bọn hắn từ xa, đừng để bị phát hiện." Sau đó hắn quay đầu nhìn về phía võ sĩ trung niên: "Quay về Bá tước lĩnh tìm người sợ rằng không còn đủ thời gian, ngươi có biện pháp gì không?"
"Thiếu gia, chỉ có một con đường thôi, không cần quan tâm bọn hắn quá mức. Ngài yên tâm đi, ta đã cẩn thận quan sát rồi, bọn họ tổng cộng có bốn Cực Hạn võ sĩ, không phải là Ma Phi đại nhân có hai tên tùy tùng đang ở chỗ này sao? Hơn nữa nhóm võ sĩ của Cách Lý là đủ rồi."
"Vậy thì tốt." Á Lực Đặc nở nụ cười thỏa mãn, mấy tên nhà quê từ bên ngoài tới lại dám không đặt mình vào trong mắt. Bọn hắn sẽ hối hận rất nhanh thôi, dĩ nhiên là không thể động tới mấy mỹ nữ, hắn còn phải giữ lại từ từ hưởng thụ. Á Lực Đặc vùi hoa dập liễu nhiều năm như vậy, tự nhiên nhìn ra được các nàng Tác Phỉ Á đều còn trong trắng, nghĩ tới đây tim của hắn không khỏi bắt đầu nóng lên.
"Địch Áo, Lao Lạp không ổn rồi." Tác Phỉ Á quay đầu lại nói với Địch Áo nói, ngữ khí của nàng có vẻ rất lo lắng.
Địch Áo cả kinh trong lòng, vội vàng lại gần cẩn thận quan sát Lao Lạp, không biết từ lúc nào khuôn mặt Lao Lạp đã đến đỏ bừng một mảnh, mu bàn tay, cổ và thái dương đều nổi gân xanh, thân thể đang run lên nhè nhẹ.
Địch Áo chuyển tầm mắt sang Miêu Tử, tình huống của nó không khác gì Lao Lạp, nằm cuộn thành một vòng hai mắt nhắm nghiền. Địch Áo dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng đẩy đẩy Miêu Tử mấy cái nhưng không có phản ứng.
Đây là tình huống gì nhỉ? Địch Áo kinh ngạc suy nghĩ một hồi, có nên thỉnh giáo Mạc Lâm hay không?
Khi Địch Áo chuẩn bị nhảy xuống xe ngựa, Tác Phỉ Á đột nhiên kinh hô: "Địch Áo, nhìn…"
Địch Áo quay đầu lại thì thấy có một làn sương mù như ẩn như hiện bao phủ Lao Lạp và Miêu Tử, từ từ tràn ngập cả buồng xe, gần như thế mà hắn không thể thấy rõ Tác Phỉ Á.
Ở ngoài thùng xe bỗng nhiên vang lên tiếng gió gào thét, Địch Áo giật giật chân mày mấy cái, hắn vô cùng nhạy cảm với gió lưu động. Giờ phút này cũng rõ ràng cơn gió lốc chuẩn bị thành hình không phải do hắn tạo ra, mà là Lao Lạp.
Chẳng lẽ Miêu Tử là yêu thú biến dị Phong hệ?
"Địch Áo, ngươi đang làm gì đó?" Bên ngoài truyền đến tiếng gọi của Lôi Mông.
"Nhỏ cái họng lại một chút, Địch Áo đang tu luyện." Ca Đốn thấp giọng quát.
Phía ngoài trở nên an tĩnh, chỉ còn lại tiếng gió gào thét quanh quẩn trên không trung, Tác Phỉ Á nhẹ giọng nói: "Địch Áo, nàng..."
"Có là Lao Lạp chuẩn bị hoàn thành tiến hóa lần đầu tiên." Địch Áo nói.
Phong lực càng ngày càng mãnh liệt, buồng xe không ngừng bị gió thổi lắc lư nghiêng trái ngã phải, bỗng nhiên nổ "ầm" một tiếng, cửa sổ bị làn gió phá nát, thủy tinh nát bấy văng tung tóe ra ngoài, người đánh xe hoảng sợ hét lên vội vàng nhảy xuống đất.
"Không thể ở chỗ này, ta mang nàng đi nơi khác." Địch Áo nhíu mày, đến lúc này gió lốc vẫn đang tích lũy lực lượng từ từ mạnh hơn, sau khi cơn lốc bộc phát toàn diện hẳn là có uy lực cường đại hơn bây giờ rất nhiều.
"Đi đâu?" Tác Phỉ Á hỏi.
"Đi ra ngoài rồi nói sau, Tác Phỉ Á, nàng chờ ta ở đây." Nói xong, Địch Áo ôm lấy Lao Lạp, còn lại một tay nắm Miêu Tử kẹp ngang hông rồi tung người nhảy xuống xe.
Đoàn xe đã dừng lại, đám người Tuyết Ny, Ca Đốn chạy đến ngoài buồng xe tò mò nhìn vào. Địch Áo quét mắt một vòng, sau đó sải bước chạy về phía một ngọn núi ở xa xa.
Địch Áo càng chạy càng nhanh, luồng không khí chấn động tựa như bị Lao Lạp hấp dẫn, nó cũng di chuyển bám sát phía sau Địch Áo.
Chạy được khoảng bảy, tám phút, Địch Áo vọt tới rừng cây dưới chân núi, tìm một bãi cỏ tương đối sạch sẽ nhẹ nhàng đặt Lao Lạp xuống, rồi để Miêu Tử nằm cạnh Lao Lạp. Sau đó hắn lùi lại yên lặng quan sát.
Luồng gió kỳ quái đã đuổi theo tới nơi, rừng cây cũng bắt đầu lay động theo chiều gió, không khí mỗi lúc một nặng nề hơn từ từ ngưng tụ thành một cơn lốc mạnh mẽ vươn thẳng lên trời cao.
"Tác Phỉ Á, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Tuyết Ny hỏi Tác Phỉ Á vừa chui ra khỏi buồng xe.
"Địch Áo nói Lao Lạp sắp sửa hoàn thành tiến hóa lần đầu tiên." Tác Phỉ Á nhẹ giọng nói.
"Không phải chứ?" Lôi Mông trợn mắt lẩm bẩm: "Lần đầu tiên tiến hóa đã làm ra thanh thế lớn như vậy?"
Từ Thiên Phú võ sĩ tiến giai lên Quang Mang võ sĩ, sau đó từ Quang Mang võ sĩ lên cấp thành Cực Hạn võ sĩ, nhiều nhất chỉ có thể khiến cho nguyên lực dao động trong phạm vi rất nhỏ. Còn Lao Lạp dẫn phát lốc xoáy khổng lồ thế kia đã nằm ngoài thường thức của võ giả. Coi như là Cực Hạn võ sĩ lên cấp Võ Tôn dẫn phát nguyên lực dao động cũng chưa hẳn so được với Lao Lạp.
Thật ra bao gồm cả Địch Áo, không có người nào trong nhóm rõ ràng quá khứ Lao Lạp. Ngay từ khi Miêu Tử vừa ra đời đã được cao tầng Thủ hộ giả cực kỳ coi trọng, bởi vì Miêu Tử có thiên phú vô cùng tốt, còn Lao Lạp cũng có tiềm năng siêu quần bạt tụy. Thế nhưng cây cao thì gió lớn, gió mạnh vẫn thổi bật rễ cổ thụ như thường. Nội bộ Thủ hộ giả không phải hoà hợp êm thấm như bên ngoài nhìn vào, có một vài Thủ hộ giả tìm trăm phương ngàn kế bảo vệ Lao Lạp, đồng thời cũng có Thủ hộ giả tìm mọi cách tiêu diệt Lao Lạp. Bởi vì thiên phú Miêu Tử mạnh hơn cả Băng Xuyên Hùng Vương.
Tranh đấu chấm dứt với kết quả phe thân nhân Lao Lạp thất bại, cũng là lúc Lao Lạp chạy ra khỏi bộ lạc và bị các bộ lạc võ sĩ đuổi giết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.