"Ầm !" An Đông Ny thả ra Phong Nhận đánh thẳng vào lồng ngực gã võ sĩ, bên trong Phong Nhận ẩn chứa lực lượng cực kỳ cương mãnh nhất thời phá nát nguyên lực chiến giáp trên người gã võ sĩ. Đồng thời hắn há mồm phun ra một ngụm máu tươi, giờ phút này hắn đánh nhau đến đỏ mắt rồi, bất chấp tất cả thả ra nguyên lực chiến giáp lần nữa, sau đó hai tay vũ động nhanh chóng tạo ra một dãy hư ảnh. Rất nhiều lưỡi đao gió tránh thoát Cụ Phong Phá từ bốn phía ập tới An Đông Ny, liên tiếp chém vào người nàng, mắt thấy bộ chiến giáp thực đã xuất hiện vết nứt báo hiệu chuẩn bị hỏng mất. Đáng tiếc là gã võ sĩ vĩnh viễn không đợi được đến lúc cuối cùng, ngay khi nguyên lực chiến giáp trên người hắn sáng lên, đạo Phong Nhận lớn vừa nổ tung bắn ra một đám lưu quang thì một đạo Phong Nhận nhỏ hơn im lặng xuất hiện đâm vào lồng ngực hắn vô cùng chính xác. Gã võ sĩ không thể tin nổi điều này, thân hình từ trên không trung rơi xuống, vô số lưỡi đao gió vây quanh An Đông Ny theo đó tiêu tán vào trong không khí. An Đông Ny chậm rãi thở ra một hơi thật dài, thật ra gã võ sĩ tính toán không sai, đúng là nàng không còn bao nhiêu nguyên lực, nhưng chỉ dựa vào chút ít nguyên lực còn sót lại, An Đông Ny cả gan kháng trụ Phong Luân đả kích và thả ra đạo Phong Nhận trí mạng kia. Giờ phút này nguyên lực bên trong cơ thể An Đông Ny hoàn toàn trống rỗng, nếu như đòn hồi nãy không thể giết chết đối phương, vậy thì nàng chỉ có nước nhận mệnh. Hắc Sơn Đại công dồn toàn bộ lực chú ý lên trên người Ngõa Tây Lý, không biết rằng mình tên thủ hạ Phong hệ Võ Tôn duy nhất đã mất đi tính mạng, hắn vẫn duy trì trầm mặc cố gắng phòng bị lên tới mức cao nhất. "Sự kiên nhẫn của ta là hạn." Ngõa Tây Lý thản nhiên nói, cơn lốc nho nhỏ kia lại xuất hiện trong lòng bàn tay, thật ra buông thả Cụ Phong Kết Giới hoàn toàn có thể bỏ qua quá trình này, nếu không đã không thể gọi là lĩnh vực. Sở dĩ Ngõa Tây Lý làm như vậy chính là muốn tạo áp lực cho Hắc Sơn Đại công, hắn dĩ nhiên không thể trơ mắt nhìn đám người Tái Nhân Hầu tước lâm vào tình thế nguy hiểm. Ở trong mắt Ngõa Tây Lý, những người này sẽ là trợ lực cho Địch Áo sau này, tổn thất một người là đáng tiếc một chút. Thấy cơn lốc kia xuất hiện, con ngươi Hắc Sơn Đại công chợt thu nhỏ lại, vốn hắn còn ôm một phần tâm tư may mắn, hi vọng đám thủ hạ có thể làm cho Ngõa Tây Lý quay trở về cứ viện, như vậy hắn sẽ có cơ hội đào tẩu. Nhưng vẻ mặt Ngõa Tây Lý chưa từng dao động nửa điểm, làm như không quan tâm đến an nguy của những người phía sau. Hắc Sơn Đại công không khỏi sinh lòng do dự, chẳng lẽ mình đã đoán sai? "Xem ra ngươi đã lựa chọn rồi." Thấy Hắc Sơn Đại công chậm chạp không chịu lên tiếng, cơn lốc trong lòng bàn tay Ngõa Tây Lý từ từ lớn lên bao phủ thân hình hắn vào bên trong, tiếng gió gào thét lại bắt đầu vang dội trên bầu trời bình nguyên. "Đợi một chút !" Rốt cuộc Hắc Sơn Đại công không chịu được nữa, hắn không dám dùng mạng người khác để đánh cuộc mạng của mình, nếu có gan cũng chơi không nổi. "Nói đi, ngài muốn ta làm gì?" Hắc Sơn Đại công chán nản nói, giọng nói vô cùng khô khốc, trong lòng hắn đang thừa nhận khuất nhục tột đỉnh. Tuy nói thua ở trong tay Phong Ngân không tính là mất mặt, đây chính là nhân vật có thể ám sát cả Thần Vũ Giả cường đại. Vấn đề là Hắc Sơn ngồi lên vị trí Đại công đã lâu năm, hình thành thói quen vênh mặt hất hàm sai khiến từ lâu rồi. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày bản thân mình chịu đựng sỉ nhục như thế, trong lòng khó tránh khỏi tư vị chua chát khó chịu. Nguồn truyện: Truyện FULL "Ngươi nên lấy ra một điểm thành ý trước, đúng không?" Ngõa Tây Lý cười cười. Hắc Sơn Đại công hít sâu một hơi từ từ bình phục tâm tình kích động, việc đã đến nước này hắn chỉ có thể tiếp nhận kết cục mà thôi. Chỉ hi vọng Ngõa Tây Lý không nói lên yêu cầu gì quá phận. "Rút về hết cho ta." Thanh âm Hắc Sơn Đại công truyền vào trong tai mỗi một gã võ sĩ. Các võ sĩ Hắc Sơn công quốc đồng thời ngơ ngẩn, đã phát sinh chuyện gì? Chẳng lẽ Công tước đại nhân bị đối phương đánh bại? Mặc dù trong lòng kinh ngạc nhưng rất ít võ sĩ quay đầu lại nhìn xem tình hình, dù sao Công tước đại nhân còn có thể mở miệng kêu gọi đầu hàng chứng tỏ rằng sự tình chưa có hư đến tình trạng không thể vãn hồi. Trải qua lúc đầu bối rối, các võ sĩ nhanh chóng trấn định tinh thần, dưới sự chỉ huy của cấp trên, tất cả võ sĩ cùng nhau thối lui. Bên phía Thánh Đế Tư thành cũng không truy kích, đánh nhau cho đến hiện tại bọn họ đã nhận ra mức độ chênh lệch giữa mình và quân chính quy rồi. Mặc dù song phương đều có thương vong, nhưng tóm lại quân đội Hắc Sơn công quốc vẫn chiếm cứ ưu thế. Các cường giả Hắc Sơn công quốc cũng dần dần lui ra khỏi chiến trường, đám người Tái Nhân Hầu tước không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhỏm, áp lực của bọn hắn quá lớn, chiến lực cao cấp chính là cột trụ tinh thần của toàn đội ngũ, chỉ cần bọn họ không ngã, đám binh sĩ tầng dưới chót sẽ còn dũng khí chiến đấu, đến khi nào bọn họ bị địch nhân giết chết, kết cục mới xem như không còn khả năng thu thập. Quân đội của bọn hắn không có kỷ luật nghiêm minh như bên Hắc Sơn công quốc, quân đội Tái Nhân Hầu tước còn đỡ hơn một chút, đám võ sĩ Thánh Đế Tư thành là do các gia tộc tụ lại mà thành, bọn họ chỉ am hiểu chiến đấu quy mô nhỏ. Tập đoàn tác chiến quy mô lớn sẽ lộ ra lực bất tòng tâm, mấu chốt là vì phối hợp không đủ ăn ý. Mười mấy phút trôi qua, Ngõa Tây Lý chậm rãi từ trong đám mây đen đi ra, quân đội Hắc Sơn Đại công nổi lên tiếng kèn trầm thấp, hậu đội biến thành tiền đội từ từ lùi về phương xa. Đồng thời Hắc Sơn Đại công còn phái ra mấy ngàn võ sĩ quét dọn chiến trường, trận chiến này Hắc Sơn công quốc tử trận không ít võ sĩ, hắn chẳng thèm quan tâm kết quả bên phía Tái Nhân Hầu tước và Nhã Duy Đạt viện trưởng ra sao. Những người chết ở trong tay Ngõa Tây Lý và Phỉ Tể Đại công, di hài tất cả võ sĩ đều phải được mang về, đây cũng là phương thức hắn bảo vệ tôn nghiêm của mình. Thấy binh sĩ Hắc Sơn công quốc quét dọn chiến trường không hề phòng bị, rồi lại thấy thân ảnh Ngõa Tây Lý chậm rãi đi ra. Tái Nhân Hầu tước và Nhã Duy Đạt viện trưởng không khỏi liếc nhau dò xét, bọn họ biết hẳn là Ngõa Tây Lý và địch nhân đã đạt thành ước định nào đó, trận chiến này đã kết thúc. Ở phương xa, liên quân Đại công lĩnh và võ sĩ dòng chính của Phỉ Tể Đại công cùng nhau chạy trối chết, mặc dù bọn họ không cùng trận doanh nhưng tâm tình chênh lệch không xa, toàn bộ đều hoảng sợ cắm đầu chạy trốn như chó nhà có tang. Tái Nhân Hầu tước và Nhã Duy Đạt viện trưởng cũng ra lệnh cho võ sĩ bên mình bắt đầu quét dọn chiến trường. Chờ đến khi đám binh sĩ Hắc Sơn công quốc rút lui, bọn họ đẩy tới trước cố gắng tìm ra đồ vật có giá trị. Phỉ Tể Đại công đánh ra một kích cuối cùng lưu lại hố to vẫn còn tản ra nhiệt độ khó thể tưởng tượng nổi. Đám người Tái Nhân Hầu tước, Nhã Duy Đạt dạo quanh một vòng mới sợ hãi than thở, cũng có cảm giác hâm mộ, cũng có ước mơ, trong tương lai sẽ có một ngày bọn họ có thể đạt được lực lượng giống như vậy không? Hỏa Hống Thú bên cạnh Ca Đốn đột nhiên co bốn vó nhảy vào hố to, bộ dạng chạy tới chạy lui trong hố thoạt nhìn vô cùng hưng phấn, không ngừng hí lên vui mừng. Ca Đốn cười cười nhảy vào hố, một chiêu Phần Thiên lưu lại Hỏa nguyên lực dày đặc như thực chất, hiệu quả của nó thậm chí còn hơn cả mảnh vỡ tinh thần cực phẩm. Mảnh vỡ tinh thần trung cực phẩm chỉ cung cấp lực lượng đơn thuần, mà ở chỗ này lại tràn ngập cảm giác nói không nên lời, có một thứ gì đó quả thật tồn tại, có lẽ là ý chí cường giả vừa mới tiêu tán, có lẽ là năng lượng thuần khiết dẫn đến cảm giác lạ thường. Huống chi, nếu như có tiền thì tìm mảnh vỡ tinh thần cực phẩm cũng không khó lắm, còn di tích do Thánh Vũ Sĩ lưu lại là thứ chỉ có thể ngộ mà không thể cầu. Các Hỏa hệ võ sĩ ở trong liên quân đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn về phía này. Địa vị Ca Đốn rất đặc thù, hắn có thể không quản gì hết, trực tiếp nhảy vào tu luyện, những võ sĩ khác lại không được, hơn nữa một quả táo chỉ có một người ăn, ăn đủ mới biết nó thơm ngọt như thế nào. Còn nếu phân một quả táo cho một trăm người, đoán chừng ngay cả mùi vị gì cũng không biết. Chỉ có điều Phỉ Tể Đại công buông thả Phần Thiên có uy lực chưa đạt đến siêu hạn kỹ chân chính, sau khi thu thập chiến trường sạch sẽ, sắc trời tối đen, nhiệt độ trong hố bắt đầu hạ thấp xuống. Ca Đốn hài lòng nhảy ra khỏi hố đi tới chỗ đám người Địch Áo, Tác Phỉ Á. Hắn nhìn thấy Lôi Mông đang ngồi trên một khối nham thạch, sắc mặt xám như tro tàn, lại còn không ngừng lầm bầm cái gì đó. "Tên kia tại sao?" Ca Đốn thấp giọng hỏi, mặc dù bình thời luôn thích tranh đấu với Lôi Mông, nhưng hai người là bằng hữu có thể giao mạng cho nhau. Thấy sắc mặt Lôi Mông không tốt, hắn tự nhiên phải hỏi cho ra lẽ. "Đừng quản hắn làm gì !" Y Toa Bối Nhĩ cười ha hả nói: "Đã dài dòng với chúng ta rất lâu rồi, chúng ta không thèm để ý đến hắn nữa." "Hắn dài dòng chuyện gì?" "Hắn nói vận mệnh không công bình, ngươi có Hỏa Hống Thú trở thành Cực Hạn võ sĩ, hắn không có ý kiến gì cả, nhưng tại sao đụng tới kỳ ngộ Thánh Vũ Sĩ cũng là Hỏa hệ."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]