Thấy Tái Nhân Hầu tước đi tới, Nhã Duy Đạt cười nói: "Ngươi tới đúng lúc, khu vực quặng mỏ cũng có một phần của ngươi, chúng ta đang cần trưng cầu ý kiến của ngươi xem thế nào." Loại chuyện này đương nhiên không thể bỏ qua Tái Nhân Hầu tước, nếu như bên phía Thánh Đế Tư thành tự động xuất ra một phần định mức cho Địch Áo, trong lòng Tái Nhân khó tránh khỏi bất mãn. Sau khi Tái Nhân nghe xong, liền cười cười nói: "Ta không có ý kiến gì, các ngươi quyết định là tốt rồi, chỉ cần Địch Áo nguyện ý tiếp nhận, lấy bao nhiêu phần của ta cũng được." Tái Nhân nói rất thật lòng, mảnh vỡ tinh thần cực phẩm nhiều hơn nữa cũng không thể nào giúp hắn có thể tiến thêm một bước, còn không trọng yếu bằng thiện ý của một vị Thánh giả. Nhã Duy Đạt rất bất mãn đối với thái độ không chịu trách nhiệm của Tái Nhân Hầu tước: "Ta dĩ nhiên biết ngươi không có ý kiến, vấn đề là phải làm thế nào Địch Áo mới có thể tiếp nhận." Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - truyentop.net "Chuyện này nên đi hỏi Lâm Tái mới đúng, Tác Phỉ Á là đệ tử của nàng, ta làm gì nghĩ ra biện pháp tốt được?" Tái Nhân Hầu tước lại tiếp tục đùn đẩy trách nhiệm. "Quên đi, chuyện này sau này hãy nói, không cần phải vội." Nhã Duy Đạt lắc đầu bất đắc dĩ, sự đời thay đổi quá nhanh, trước đó vài ngày có gần vạn người đánh nhau túi bụi vì khu vực quặng mỏ mảnh vỡ tinh thần. Trong chớp mắt, những người này lại phải nhức đầu tìm cách đưa mảnh vỡ tinh thần từ trong tay ra ngoài. "Đúng rồi, Hầu tước đại nhân, lúc nãy ngài đi ra ngoài gấp như vậy, trong lãnh địa không có phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn chứ?" Nhã Duy Đạt thuận miệng hỏi. "Ta không thể không thừa nhận, có đôi khi trực giác của nữ nhân quả thật rất đáng sợ." Tái Nhân Hầu tước thở dài. "Thế nào? Đã xảy ra chuyện gì?" Nhã Duy Đạt ngẩn ra, chẳng lẽ thật sự đoán trúng? "Các quý tộc Đại công lĩnh liên hợp quân đội lại, bây giờ đã cách Hầu tước lĩnh của ta không xa." Tái Nhân Hầu tước cười cười nói. Tây Cách Thụy Na nghe đến đó nhất thời tỉnh ngộ: "Chẳng lẽ có liên quan đến cái tên Kiều Trì kia?" "Ngoại trừ hắn còn có thể là ai nữa?" Tái Nhân Hầu tước bĩu môi: "Cái tên Kiều Trì đáng thương còn cho rằng mình rất có sức ảnh hưởng, ha hả, thật ra mấy lão già kia chỉ lấy hắn làm lớp vỏ ngụy trang mà thôi, sợ rằng đến cuối cùng nửa điểm chỗ tốt cũng không có phần của hắn." "Tây Cách Thụy Na, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?" Vẻ mặt Nhã Duy Đạt trở nên nghiêm túc, đây không phải là chuyện có thể nói giỡn. Nói một cách nghiêm khắc, mặc dù đã sớm biết ý đồ bên kia, nhưng hiện tại Nhã Duy Đạt còn chưa có chuẩn bị tốt để khai chiến với Đại công lĩnh. Đợi đến lúc Tây Cách Thụy Na tường thuật câu chuyện từ đầu đến cuối, Nhã Duy Đạt trầm tư một lúc lâu. Nguyên nhân gây ra là Tác Phỉ Á, không có đạo lý để cho một mình Tái Nhân Hầu tước gánh chịu hậu quả, huống chi song phương vốn có quan hệ đồng minh. Vì thế xuất binh là nhất định rồi, vấn đề là lực lượng Thánh Đế Tư thành cộng thêm Tái Nhân Hầu tước hình như không đủ đối kháng với đối phương, tình thế không lạc quan cho lắm. Nhã Duy Đạt có ý nghĩ rất giống Tái Nhân Hầu tước, chuyện như thế này mà cầu viện Ngõa Tây Lý thật sự là có phần quá đáng. Nhưng mà không có Ngõa Tây Lý, nàng không đủ lòng tin có thể đánh thắng trận chiến này, trong số các quý tộc Đại công lĩnh không có một gia tộc nào, không có một nhân vật nào là dễ trêu, lúc đầu Thánh Đế Tư thành phải xây dựng ở trong một góc bình nguyên cũng vì thế. Khi Nhã Duy Đạt cau mày đau khổ suy nghĩ, chợt phát hiện Tái Nhân Hầu tước biểu hiện hơi khác thường, lãnh địa của mình nguy cơ trong sớm tối. Vì sao trên mặt Tái Nhân Hầu tước không có thần sắc lo lắng? Tâm cơ sâu kín cũng có hạn độ, không có lý do gì để biểu hiện bình tĩnh đến mức đó, chẳng lẽ... "Hầu tước đại nhân, ngài đã đi tìm Ngõa Tây Lý tiên sinh?" Nhã Duy Đạt lập tức nói ra nghi ngờ trong lòng. "Ta đâu có dám trực tiếp đi tìm ngài ấy, trước tiên ta tới phòng Địch Áo." Tái Nhân Hầu tước rất thưởng thức suy nghĩ nhanh nhẹn của Nhã Duy Đạt, trong thời gian ngắn như vậy đã phát hiện ra mấu chốt của vấn đề. "Sau đó thì sao?" Nhã Duy Đạt khẩn trương. "May là Ngõa Tây Lý tiên sinh đồng ý viện thủ." Tái Nhân Hầu tước cười nói. Nhã Duy Đạt nghe vậy nhất thời thở phào nhẹ nhỏm, nếu vậy chuyện này dễ xử rồi, có Ngõa Tây Lý tồn tại, cho dù số lượng liên quân nhiều thêm gấp đôi cũng không cải biến được kết quả. "Chừng nào đi?" Nhã Duy Đạt hỏi rất trực tiếp, ngụ ý cũng quá rõ, Thánh Đế Tư thành sẽ kiên định đứng bên phía Tái Nhân Hầu tước. "Cuối ngày." "Vậy chúng ta sẽ lập tức chuẩn bị." Nhã Duy Đạt chậm rãi nói, nếu như chỉ là đám cường giả bọn họ dĩ nhiên nói đi là đi, không có chuẩn bị làm gì. Nhưng mang theo một nhóm võ sĩ, người ăn ngựa nhai cần phải có lượng lớn nguyên vật liệu, thời gian chuẩn bị một ngày nhất định không kịp. "Ca Đốn, ngươi làm sao vậy?" Lôi Mông vừa nói vừa cẩn thận quan sát thần sắc Ca Đốn, hắn cảm giác Ca Đốn không bình thường. Ngày mai mọi người sẽ rời khỏi Thánh Đế Tư thành đi đến Tái Nhân Hầu tước lĩnh, cho nên bọn họ rút thời gian đi tới Thánh Đế Tư hồ tu luyện thêm một lần. Không biết trận chiến này sẽ diễn ra trong thời gian bao lâu, có lẽ một hai tháng, có lẽ một năm hai năm, hơn nữa nghe ý tứ Tái Nhân Hầu tước và Nhã Duy Đạt viện trưởng lộ ra, sau khi bọn họ đánh lui liên quân Đại công lĩnh sẽ thừa cơ đẩy mạnh về phía Đại công lĩnh, nếu mọi chuyện diễn ra đúng như thế, thời gian sẽ càng dài hơn. Trước khi lên đường, Y Toa Bối Nhĩ từng ngăn trở bọn họ, mặc dù Thánh Đế Tư hồ là bảo địa tu luyện nhưng tuyệt đối không thể dùng thường xuyên. Đây là kinh nghiệm của vô số võ giả và học viên Thánh Đế Tư thành truyền lại, trải qua lần lượt nguy hiểm đã có không ít người trả giá thảm trọng mới đúc kết được kinh nghiệm đó. Dưới tình huống bình thường, trong một tháng học viên Thánh Đế Tư học viện chỉ có thể đến Thánh Đế Tư hồ tu luyện ba hoặc năm lần. Thời gian mỗi một lần tu luyện cũng được quy định nghiêm chỉnh, thiên phú đặc biệt tốt mới cho phép ngoại lệ, nếu không sẽ xuất hiện tâm lý lệch lạc. Đám người Địch Áo mấy ngày hôm trước vừa đi rồi, bây giờ lại muốn đi làm cho Y Toa Bối Nhĩ rất bận tâm, thế nhưng mọi người suy nghĩ đến thiên phú của Địch Áo đã thuộc về "không phải nhân loại" rồi, vì thế không có ai lo lắng cho Địch Áo. Chỉ có Ca Đốn đã sớm đạt đến bình cảnh, dù nằm mộng cũng muốn đột phá hàng rào ngăn trở, tính cách hắn lại quật cường. Y Toa Bối Nhĩ nói như thế nào cũng không có tác dụng, hắn nhất định phải đi. Lôi Mông thì lại nói rất dễ dàng, hắn có thể không đi, nhưng nếu Ca Đốn đi vậy thì hắn nhất định phải đi theo. Bởi vì hắn không yên lòng với Ca Đốn, nghĩ là tên này âm mưu chiếm đoạt vị trí có giá trị cuối cùng của đoàn đội mạo hiểm, cái ghế thủ tịch đội viên phải là của hắn, cho dù thế nào đi nữa, hắn cũng không thể để cho Ca Đốn được như ý. Lần này thời gian Ca Đốn kiên trì rất dài, cơ hồ gấp đôi lần trước, hơn nữa vừa dừng tu luyện đã ngẩn người suy tư bên bờ hồ. Đám người Lôi Mông vừa thấp giọng trò chuyện vừa chờ Địch Áo, nhưng Ca Đốn lại không có tham dự. Mãi cho đến lúc Địch Áo đi tới, mọi người chuẩn bị lên đường, Ca Đốn vẫn còn đang ngẩn người, Lôi Mông vốn không muốn để ý Ca Đốn, rốt cuộc không nhịn được sinh ra cảm giác tò mò, rốt cuộc tên này đã xảy ra chuyện gì? Thật ra ngay cả Y Toa Bối Nhĩ thông minh nhất cũng không có phát giác, Ca Đốn không phải ngẩn người suy tư, mà là đang rơi lệ. Dĩ nhiên cái tên luôn luôn xem mình là nam tử hán chân chính, thậm chí tạo thành một hình tượng quý tộc mẫu mực, không thể nào gào khóc giống như nữ nhân được. Nước mắt của hắn chảy rất nhanh, một giọt lại một giọt men theo sống mũi xuống cằm, sau đó nhẹ nhàng … bốc hơi. Khi Lôi Mông sải bước đi tới, Ca Đốn cố ý làm ra động tác duỗi người, dựa thế dùng cánh tay lau nước mắt còn đọng trên má. Nghe Lôi Mông gọi, Ca Đốn im lặng liếc sang Lôi Mông một cái, sau đó quay đầu yên lặng dõi mắt nhìn lên bầu trời. Lôi Mông ngồi xổm xuống bên cạnh Ca Đốn, nhìn theo tầm mắt Ca Đốn, trời trong xanh, mây trắng lượn lờ, khung cảnh có vẻ rất đẹp? Chẳng qua là nhìn mấy thứ này làm gì, Lôi Mông nghiêng đầu ngó chừng Ca Đốn, đột nhiên phát hiện trên cằm Ca Đốn lóe lên thứ gì đó trong vắt. "Ôi trời, hình như tên này khóc." Lôi Mông không nhịn được gào to lên: "Này này, ta nói này Y Toa Bối Nhĩ, không phải là ngày hôm qua Ca Đốn biểu lộ tình cảm với ngươi, sau đó bị ngươi cự tuyệt đó chớ?" Y Toa Bối Nhĩ cảm thấy buồn cười, ngoại trừ thỉnh thoảng bộc lộ tài năng thể hiện sự thông tuệ ra, phần lớn thời gian Y Toa Bối Nhĩ là một nữ tử rất hiền hoà, cũng không ngại đùa giỡn với đám bằng hữu. Người với người đôi khi không thể so sánh với nhau, nếu như Lôi Mông nói những lời này đối với Tuyết Ny, vậy thì số phận hắn sẽ rất thảm, nếu như nói với Tác Phỉ Á, kết quả khẳng định còn thảm hại hơn. Dĩ nhiên lấy trí tuệ "tột đỉnh" của Lôi Mông sẽ không đi trêu chọc lung tung. Ca Đốn thờ ơ, tiếp tục nhìn về phía chân trời, thế nhưng da thịt trên mặt căng thẳng làm lộ nội tâm bất đắc dĩ và căm tức của hắn. Lôi Mông khom người đưa tay sờ sờ cằm Ca Đốn, hắn muốn biết rốt cuộc là thứ gì, Ca Đốn nhịn không được nữa, hất cánh tay Lôi Mông sang một bên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]