Chương trước
Chương sau
Vừa dứt lời, người trung niên nhẹ nhàng vung cánh tay trái lên, một đạo thanh mang lập tức bắn về phía cánh cửa, các võ sĩ Thánh Đế Tư học viện và vài người thị nữ đứng ở đó đồng thời trúng chiêu.
Trong phạm vi thanh mang lóe lên, cho dù là Võ Tôn hay là Cực Hạn võ sĩ, Quang Mang võ sĩ, hoặc là người bình thường đều không thể xuất ra bất kỳ phản ứng nào, trong nháy mắt toàn bộ mọi người bị chém ngang thân.
(Thanh mang: luồng ánh sáng màu xanh.)
Hàng loạt khối thân thể, tay chân gãy rời văng tứ tung, nhưng góc độ lại vô cùng chỉnh tề, đồng thời từng chùm máu tươi nở rộ giữa không trung, ngưng tụ thành một tấm lưới đỏ tươi, tanh nồng rơi xuống mặt đất.
"Giết !" Người trung niên bỗng nhiên rống lên giận dữ, tiếp theo đó, thanh mang lại sáng lên lần nữa.
Cả tòa đại sảnh trong nháy mắt bị luồng thanh mang chém thành hai nửa, ánh mặt trời lập tức tràn vào, nhìn xuyên qua vách tường nứt vỡ thì thấy quảng trường rộng lớn mấy ngàn thước vuông xuất hiện một vết cắt rộng chừng hơn thước kéo dài ra xa tít tắp, xuyên qua tường viện, xuyên qua đường phố bên ngoài, rồi tiếp tục chém các cửa hàng ngoài đó thành hai khúc.
Chung quanh quảng trường và trên đường phố truyền đến tiếng gọi nhau, tiếng cầu cứu ầm ĩ, về phần địa phương xa hơn thì tầm mắt của bọn họ bị che chắn nên không nhìn thấy.
Qua thêm lát nữa, bọn họ đã nhận ra vết cắt thậm chí xuyên qua qua bảy, tám con đường, tất cả mọi thứ dọc đường luồng thanh mang đi ngang qua, bất luận là chất liệu, bất luận kích thích, toàn bộ đều bị cắt đứt gọn gàng.
Một kích kia cơ hồ chém cả Thánh Đế Tư thành thành hai nửa.
"Đây mới là Phong Ngân chân chính?" Ngõa Tây Lý cười lạnh nói: "Ta chỉ thấy nội tâm thô bạo của ngươi, nhưng không nhìn thấy một chút linh động của gió."
"Đã tồn tại chắc chắn là chính xác, Ngõa Tây Lý tiên sinh." Người trung niên cười ha hả nói: "Như vậy đi, chúng ta cần phải rời khỏi đây, ta biết ngài không muốn chiến đấu ở chỗ này, vì thế sẽ thỏa mãn một tâm nguyện của ngài, ai bảo ta thiếu nợ ngài chứ!"
Ngõa Tây Lý vừa dứt lời thì thân hình chợt lóe, nhẹ nhàng bay ra khỏi phòng từ vết nứt trên vách tường.
"Các vị, chào tạm biệt, hẹn gặp lại sau." Người trung niên khom lưng thi lễ, cười ha hả nói: "Địch Áo, ta sẽ chờ ngươi, nến kiên nhẫn nha !" Sau đó thân hình của hắn đã biến mất vào trong không khí.
Trong chớp mắt, Ngõa Tây Lý và người trung niên kia đồng thời lặng lẽ biến mất, mọi người trong đại sảnh vẫn giữ vững tư thế ngồi bất động, chuyện lúc nãy xảy ra quá nhanh, quá đột ngột gây ảnh hưởng tâm trí bọn họ quá lớn, vì thế hiện tại bọn họ không biết nên nói gì cho phải.
"Đừng lo lắng, Ngõa Tây Lý tiên sinh sẽ không có việc gì đâu!" Tác Phỉ Á nhẹ giọng an ủi, chỉ có điều những lời này vừa ra khỏi miệng, ngay cả Tác Phỉ Á cũng cảm thấy không đủ tin tưởng.
Địch Áo cười khổ lắc đầu, nếu Ngõa Tây Lý đang ở thời kỳ đỉnh phong tự nhiên không cần hắn quan tâm làm gì. Ở đây không có người nào rõ ràng hiện trạng Ngõa Tây Lý hơn hắn, lực lượng sư phụ hắn vốn đang suy thoái nhanh chóng, vài ngày trước còn hao phí rất nhiều nguyên lực trợ giúp Địch Áo tấn chức Cực Hạn võ sĩ. Nghĩ tới đây cảm giác đau lòng đột nhiên dâng lên mãnh liệt, nếu như không có chuyện lần đó hẳn là phần thắng của Ngõa Tây Lý sẽ lớn hơn một chút?
Giờ phút này Địch Áo hối hận nhất chính là tại sao không giao Thần Điển cho Ngõa Tây Lý từ sớm, từ giọng điệu Địch Uy nói chuyện không khó phát hiện hắn ẩn núp trong thành từ lâu rồi, sau khi xác nhận lực lượng Ngõa Tây Lý đã bắt đầu suy thoái, đồng thời rõ ràng quan hệ giữa mọi người mới nhau, hắn mới dám tìm tới cửa gây phiền toái. Nếu như Địch Uy thật sự nắm chắc thắng lợi, chỉ sợ hắn đã sớm hiện thân rồi, làm gì chờ tới ngày hôm nay cho phí thời gian?
thân phận Địch Uy đã không còn nghi ngờ gì nữa, nhất định là môn sinh đầu tiên mà Ngõa Tây Lý từng đề cập tới, cái tên phản bội làm cho Ngõa Tây Lý phải liều mạng bỏ trốn đến chân trời góc biển. Nếu như có thể, Địch Áo thật sự muốn tự tay kết thúc tính mạng cái tên khốn kiếp đó.
Ở trong mắt người khác lúc nào Địch Áo cũng tỏ ra lạnh nhạt và bình thản, chuyện này dĩ nhiên là có quan hệ tới kinh nghiệm hai kiếp của hắn, cộng với màn thảm kịch khi hắn còn nhỏ, trải qua những lần kinh nghiệm đau khổ như vậy, cho dù là một người bình thường, tâm chí cũng sẽ dần dần kiên định trở nên thành thục.
Mười mấy năm sống trong yên tĩnh, vào giờ phút này Địch Áo lại cảm nhận được tức giận từ sâu trong xương tủy trào ra, càng thêm bất đắc dĩ chính là tình cảnh hiện tại vẫn giống y như thảm kịch trước kia. Địch Áo cũng không thể làm gì được, chỉ có thể trơ mắt nhìn hết thảy mọi chuyện phát sinh, mặc dù tốc độ hắn lên cấp đã có thể gọi là kinh thế hãi tục rồi, nhưng trong tình huống chiến đấu cấp bậc này, lực lượng Địch Áo vẫn còn quá nhỏ bé, hoàn toàn không đủ gây ảnh hưởng, dù là một chút xao động.
Tức giận, đau lòng, tự trách, mất mác, đủ loại tâm tình mặt trái kích động tâm thần Địch Áo, vì thế Địch Áo không ý thức được khí lưu quanh người đang xảy ra biến hóa vi diệu, phảng phất như có một bàn tay vô hình khống chế làm cho không khí ở chậm rãi xoay tròn chung quanh thân thể Địch Áo.
Lao Lạp ở bên cạnh không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng nàng cảm nhận được bi thống trong lòng Địch Áo, cho nên rất biết điều ôm Miêu Tử ngồi sát vào hắn.
Ca Đốn và Lôi Mông im lặng không nói, bọn họ rất muốn khuyên nhủ Địch Áo nhưng không biết nên mở miệng như thế nào.
Vào giữa đêm, trên tường thành của Thánh Đế Tư thành, đám người Nhã Duy Đạt, Tây Cách Thụy Na và Tái Nhân Hầu tước đứng trên đó lẳng lặng nhìn sâu vào trong bình nguyên.
Bọn họ không thể không khẩn trương, nếu Địch Uy dám một mình khiêu chiến Ngõa Tây Lý đã nói rõ hắn có lực lượng mà bọn họ không thể địch nổi, con kiến hôi còn muốn sống tạm bợ. Huống chi là bọn họ đang ngồi trên vị trí cao cao tại thượng, không một ai không phải là đại nhân vật tay cầm quyền bính, uy phong một cõi. Cho dù là Nhã Duy Đạt hay Tái Nhân Hầu tước, không có người nào muốn chết. Nhưng người sống trên đời chung quy phải có tín niệm, không phải ai ai cũng có thể vì sống sót tạm bợ mà vứt bỏ tôn nghiêm của mình, để làm được điều đó cũng cần phải có dũng khí rất lớn.
Ở nơi xa bỗng nhiên hiện lên một đạo thanh mang bộc phát chói mắt ở trong màn đêm yên tĩnh, ngay sau đó từng luồng ánh sáng xanh ngọc liên tiếp bộc phát chiếu sáng hơn phân nửa bầu trời, theo đó là thanh âm đinh tai nhức óc như sấm nổ, tựa hồ đâng có thiên quân vạn mã đang chém giết ở bên đó.
"Bên đó chính là Phong Bạo Hải đúng không?" Sắc mặt Tái Nhân Hầu tước cực kỳ trầm trọng.
Nhã Duy Đạt yên lặng gật đầu, trong khi thanh mang lần lượt lóe ra, mọi người có thể nhìn thấy mặt biển giống như sôi trào lên vậy, từng cơn sóng cao hơn mười thước đang nối đuôi nhau ập vào bờ.
Khu hải cảng hoàn toàn rối loạn, mặc dù Thánh Đế Tư thành đã sớm gia cố tường rào nhằm ứng phó sóng thần đến từ Phong Bạo Hải, nhưng đối diện với hàng loạt sóng biển cao hơn mười thước, thậm chí là vài thục thước căn bản không thể phát huy ra một chút tác dụng. Lần này quả thực còn đáng sợ hơn cả sóng U Linh nữa. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nước biển tràn vào bến tàu, phòng ốc nhà cửa trong nháy mắt bị dìm ngập trận nóc, không còn thấy bóng dáng tường ngói hay cột trụ gì hết, một vài kiến trúc cao lớn cũng không chịu nổi sóng biển xung kích nhanh chóng sụp đổ.
Tiếng la thét gào khóc vang thành một mảnh, có vài người mới vừa thức tỉnh liền hoảng sợ phát hiện nước biển ngập cả căn phòng, cực kỳ vất vả mới chạy ra ngoài lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho bọn họ càng thêm tuyệt vọng. Sóng biển không đáng sợ, những người kiếm sống trên bến tàu làm gì sợ nước, nhưng tất cả thuyền bè lớn nhỏ vốn bỏ neo trên bến tàu đều bị nước biển kéo lên lục địa, ở trong nước biển lại chứa đầy các loại phế tích hỗn tạp, chỉ cần không cẩn thận sẽ bị những món đồ này đụng vào, chắc chắn không gãy xương thì cũng bong gân đổ máu.
Không đợi Nhã Duy Đạt phân phó, Tây Cách Thụy Na lập tức dẫn đám võ sĩ học viện chạy tới bến tàu sơ tán và giải cứu người bị nạn, trước đây không có ai nghĩ tới chỉ là trận chiến giữa hai người lại có thể tạo thành tràng tai nạn lớn như vậy.
Trong chốc lát, khu vực bến tàu đã biến thành đại dương xanh thẳm, sắc mặt Nhã Duy Đạt xanh mét nhìn tới thảm cảnh. Từng gốc cây ngọn cỏ ở Thánh Đế Tư thành đều ẩn chứa tâm huyết của nàng, mắt thấy một căn nhà bị làn sóng biển cắn nuốt nhưng nàng không có biện pháp ngăn cản, cảm giác vô lực này phảng phất như một con độc xà đang chậm rãi cắn xé trái tim nàng.
"Rầm rầm rầm ~!"
Vô số sấm sét từ trên trời giáng xuống, không ngừng lóe lên rồi trộn lẫn với thanh mang, lấy khả năng của Nhã Duy Đạt và Tái Nhân Hầu tước cũng không thể nhìn rõ tình hình chiến đấu, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy thiên nhiên đang giận dữ gào thét.
"Phụ thân, ta đi xem Địch Áo thế nào." Môn La nói nhỏ bên tai Tái Nhân Hầu tước.
Tái Nhân Hầu tước gật đầu, tuy lúc ban đầu bọn họ tiếp cận Địch Áo là vì Thánh giả Ngõa Tây Lý, nhưng bất kể nói thế nào, hiện tại tất cả mọi người đã cùng nhau ngồi trên một con thuyền, vinh nhục cùng chia, thất bại cùng có hại. Nếu đã đánh cuộc thì phải đánh cuộc triệt để, từ trước tới nay lưỡng lự không phải là tác phong của Tái Nhân Hầu tước.
Môn La xoay người đi tới dưới tường thành, còn cách rất xa đã giật mình đứng im tại chỗ
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.