Chương trước
Chương sau
"Ầm ầm !"
Ở bên trong bùn đất là một cái đuôi to bằng thùng nước quét tới, Nhã Duy Đạt không đủ thời gian buông thả Băng Vụ công kích, lập tức phi thân lui về phía sau, đám mãnh thú đồng loạt nhào lên khiến cho Nhã Duy Đạt lâm vào tình trạng khổ chiến vĩnh viễn.
Tình hình chiến đấu của mấy vị phó viện trưởng và đám đạo sư Thánh Đế Tư học viện cũng vô cùng khó khăn, tất cả Thủ hộ giả rõ ràng là muốn liều mạng rồi, bọn hắn dốc toàn lực đẩy mạnh tới trước, vào lúc này chiến thuật hoàn toàn không có ý nghĩa. Chỉ cần có thể chống đỡ qua cửa ải này, thắng lợi nhất định thuộc về bọn họ, dĩ nhiên, nếu như không sống qua nổi đoạn thời gian này, vậy thì bọn họ đành phải thanh thản xuống địa ngục tìm Diêm vương đặt phòng trọ mà thôi.
Cán cân thắng lợi đang từ từ nghiêng về phía các bộ lạc, đúng lúc này phía sau trận thế của các võ sĩ bộ lạc bỗng nhiên xôn xao náo loạn. Tây Cách Thụy Na cầm Băng Chi Khế Ước trong tay và Lâm Tái giương cờ đi đầu, hai người xông thẳng vào trận doanh liên quân bộ lạc, toàn bộ chiến lực cao cấp của bộ lạc đã dồn tới trước vây công đám người Nhã Duy Đạt rồi. Hai bên sườn và hậu phương chỉ còn lại những võ sĩ bình thường làm sao ngăn cản được bọn họ, trong phút chốc Tây Cách Thụy Na và Lâm Tái đã dọn ra một khu đất trống, trong đó chỉ có thi thể nằm ngổn ngang và máu đỏ chảy thành dòng tỏa ra khí tức tanh hổi lợm giọng.
Tái Nhân Hầu tước và A Cách Lý Tân, Khố Ni Nhĩ theo sát phía sau, năm người tạo thành trận hình tam giác xuyên thẳng vào trận doanh liên quân bộ lạc, đây thuần túy là hành động tàn sát, đơn phương chém giết không thể kháng cự. Nơi bọn họ đi qua để lại một con đường rộng rãi, còn có chân tay cụt rải rác đầy đất.
Bên phải đám người Tây Cách Thụy Na, thân hình Địch Áo vẽ ra một dãy tàn ảnh ở giữa không trung, hắn vừa bay lên vừa thả ra Phong Nhận vào trận hình quân địch, nhất thời máu phun đầy trời. Cực Hạn võ sĩ đối mặt với một đám có thực lực tương đương với Quang mang võ sĩ, chỉ có thể dùng vài từ để hình dung, triệt để tru diệt.
Địch Áo ngang dọc qua lại như tiến vào chỗ không người, Diễn Sinh bí kỹ phát huy tác dụng lớn nhất là ở chỗ này, mỗi một đạo Diễn Sinh Phong Nhận đều có thể đánh bại mười mấy võ sĩ bộ lạc, chỉ có điều lần trước đã bị giáo huấn một lần. Địch Áo không dám vội vã gia nhập chiến đoàn bên phía Nhã Duy Đạt viện trưởng, tất cả những người chiến đấu ở bên đó đều là cường giả cấp bậc Võ Tôn, một khi có chuyện ngoài ý muốn còn phải nhờ người khác phân tâm chiếu cố bản thân sẽ tạo ra tác dụng ngược.
Ngoại trừ đám người Địch Áo và Tây Cách Thụy Na, tốc độ Ca Đốn nhanh hơn những người khác muốn rất nhiều. Sau khi có Hỏa Hống Thú, phương thức chiến đấu của hắn càng thêm cuồng mãnh, phảng phất như là một pháo đài di động vậy, mỗi một đạo Liệt Diễm Trảm sẽ hóa làm thành từng dãy hỏa diễm bốc cháy hừng hực, thanh âm kêu thảm vang lên không dứt. Những tên thực lực tương đối mạnh không bị Ca Đốn một kích mất mạng, cũng bị Hỏa Hống Thú xông tới hất văng ra ngoài, tử trạng càng thêm thê thảm.
Các võ sĩ bộ lạc ở hậu phương nhất thời đại loạn, thế công theo đó dần dần chậm lại. Tất cả Thủ hộ giả đang vây công Nhã Duy Đạt ở tiền tuyến đồng thời chuyển ánh mắt về phía thủ lĩnh, cho dù là người đầu óc ngu dốt đến mức nào cũng có thể đoán ra giờ phút này đã đến giai đoạn quyết định sinh tử.
Đại hán trung niên oán hận nhìn lại chiến trường, hiện tại có mười con mãnh thú giao đấu với đám người Nhã Duy Đạt, chỉ cần cho thêm hắn một ít thời gian, hắn có lòng tin đánh gục Nhã Duy Đạt ở chỗ này. Nhưng tình hình trước mắt tuyệt đối không có khả năng, nếu phải phân chia nhân thủ ra ngăn trở viện quân thì binh lực không đủ, còn liều mạng tiếp tục đột kích cũng không ổn cho lắm, hay là Tạm thời suất lĩnh quân đội rút lui?
Đại hán trung niên quy tội chiến tranh thất lợi cho Bản Văn và Y Cách Nạp đã chết kia. Nếu như bên kia có thể chiến thắng thì hắn cũng sẽ giành thắng lợi dễ như trở bàn tay, thế cục bây giờ đang biến hóa nhanh chóng theo chiều hướng quá xấu.
"Đi !" Gã đại hán trung niên xoay người sải bước rời khỏi chiến trường, tất cả Thủ hộ giả theo sát phía sau hắn, mấy chục đầu mãnh thú từ từ đuổi theo chủ nhân của mình thoát khỏi chiến trường.
Trong lòng Nhã Duy Đạt nhất thời buông lỏng, không thể không nói chiến lực của tất cả Thủ hộ giả cộng thêm yêu thú bổn mạng quả thật đạt đến trình độ khủng bố, cũng may nàng, Mai Đề Na và những người khác có nguyên lực chiến giáp bảo hộ, nếu không thì không thể nào kiên trì đến tận bây giờ.
Nhìn thấy tất cả Thủ hộ giả đã bỏ chạy, Nhã Duy Đạt không có đuổi theo, trên thực tế nếu nàng đuổi theo cũng không có bất kỳ tác dụng nào. Tranh đấu với các bộ lạc thời gian lâu như vậy, đã hình thành một loại tín niệm gần như thường thức, nếu như không thể chiến đấu chính diện đánh bại một vị Thủ hộ giả, vậy thì ngươi vĩnh viễn không nên cố gắng đuổi bắt bọn họ, bởi vì làm vậy chỉ mang đến nguy hiểm cho chính ngươi mà thôi.
Nguy hiểm không chỉ đến từ Thủ hộ giả, mà đáng sợ nhất chính là yêu thú bổn mạng của bọn hắn, những con mãnh thú này giỏi về che giấu thân hình, tùy thời đều có thể từ trong bóng tối phát động một kích trí mạng, thật sự là khó lòng phòng bị, đó là chưa kể đến kỹ năng thiên phú kỳ dị của chúng nó.
Chính là ỷ vào điểm này, đại hán trung niên mới dám dốc toàn lực công kích lực lượng Thánh Đế Tư thành trong tình huống đã biết viện quân Tây Cách Thụy Na sắp tới. Nếu có thể giết chết Nhã Duy Đạt dĩ nhiên là tốt, cho dù giết không được thì bọn họ cũng có thể thong dong rời đi.
Đại hán trung niên sử dụng chiến thuật vốn không sai, đáng tiếc là hắn đã dùng sai thời gian, cũng dùng sai địa điểm.
Không đợi tất cả Thủ hộ giả rời đi, bỗng nhiên ở giữa mặt đất trống trải trước mặt bọn họ xuất hiện một lão nhân da dẻ nhăn nheo, khuôn mặt vàng vọt. Một chuyện làm cho bọn họ vô cùng kinh ngạc, chính là nơi đó mới vừa rồi rõ ràng không có thứ gì cả, bọn họ nhiều người như vậy thế mà không có một ai nhìn thấy lão nhân xuất hiện như thế nào.
Đại hán trung niên khẽ mắt lại lâm vào trầm tư, mặc dù lão nhân trước mặt này chỉ đứng lẳng lặng một chỗ, bộ dáng hiền lành vô hại. Nhưng không biết tại sao tim hắn lại đập nhanh kỳ lạ, cảm giác như vậy chưa từng xuất hiện khi hắn đối mặt Nhã Duy Đạt.
"Nếu đã tới thì đừng có đi, lưu lại hết vậy." Ngõa Tây Lý thản nhiên nói, trong giọng nói hàm chứa uy nghiêm không thể đối nghịch.
Đại hán trung niên và các tộc nhân đưa mắt nhìn nhau, bọn họ cảm thấy rất buồn cười, lão đầu này cho rằng mình là ai? Lưu toàn tộc Thủ hộ giả lại? Sợ rằng Thánh Vũ Sĩ Đế Tư trọng sinh cũng không dám nói câu này thì phải?
"Giết !" Gã đại hán trung niên hơi do dự một lát, sau đó dứt khoát ra lệnh ngắn gọn, mặc dù thực lực của người này cường đại đến cỡ nào, chỉ bằng một mình hắn cũng không thể là đối thủ của tất cả Thủ hộ giả.
Theo mệnh lệnh đại hán trung niên phát ra, đám mãnh thú lập tức nhào tới, có lẽ cảm thấy chuyện này quá dễ ăn nên có mấy Thủ hộ giả cũng nhe răng cười xông tới trước, cuộc chiến này thất lợi đã khiến cho bọn họ cực kỳ buồn bực, đúng lúc tìm lão già không biết sống chết này phát tiết một chút cũng tốt.
Trong chốc lát, chuyện tình mà tất cả Thủ hộ giả không bao giờ nghĩ tới xảy ra.
Một đạo thanh mang bỗng nhiên hiện ra, thế giới chung quanh tựa hồ ngừng vận chuyển, đám mãnh thú mới vừa lao tới chuẩn bị phát động công kích, hay là Thủ hộ giả mỉm cười dữ tợn. Tất cả y như bị một cỗ hấp lực vô hình hút đi toàn bộ khí lực, thân thể mềm nhũn ngã cắm đầu xuống đất, vài giây sau máu tươi từ trong thân thể bọn họ chảy ra ào ạt.
(Thanh mang: quang mang màu xanh) Nguồn truyện: Truyện FULL
Tất cả những điều đó chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt, luồng thanh mang chợt lóe rồi biến mất, toàn bộ mọi thứ đều bị cắt thành hai khúc.
Ngõa Tây Lý bình thản nhìn tới đối phương, hắn không để ý địch nhân cảm thụ, cũng sẽ không tự hào vì tiêu diệt một đám kiến hôi. Hắn đã thấy quá nhiều máu rồi, tâm cũng quá cứng, cuộc sống trôi qua quá lâu, đối với nhiều chuyện, một khi làm quá nhiều lần sẽ cảm thấy từ từ phai nhạt. Người trong thiên hạ sợ hãi hắn, nể phục hay là tôn kính hắn, thậm chí chửi bới hoặc tán tụng hắn, hắn cũng sẽ thờ ơ như cũ.
"Ngươi là ai?" Đại hán trung niên kinh hãi, làn da mặt mất khống chế run rẩy lên từng hồi.
"Ngươi phải chết." Ngõa Tây Lý nhẹ giọng nói.
Trước kia hắn dọc ngang thiên hạ, trải qua giai đoạn đẫm máu sa trường, hắn chưa từng nghĩ qua sẽ có một ngày tính mạng phải dùng từ "ngày"để tính toán. Mỗi một buổi sáng, hắn sẽ cảm giác được thân thể của mình hư nhược, yếu ớt hơn hôm qua. Vì thế hắn sợ, sợ bản thân chống đỡ không nổi tới ngày Địch Áo lông cánh đầy đủ, vì thế hắn phải phải tính toán thời gian cực kỳ cụ thể. Tranh thủ lúc mình còn có lực lượng, quét quang tất cả địch nhân hoặc là chướng ngại dùm cho Địch Áo.
Bước đầu tiên là phá hủy bộ lạc võ sĩ, để cho Thánh Đế Tư học viện nhớ kỹ ân tình Ngõa Tây Lý viện thủ trợ giúp. Trong tương lai phần ân tình này sẽ rơi vào trên đầu Địch Áo, bước thứ hai là Công tước lĩnh của Phỉ Tể Đại công. Nói thật, nếu như không phải là thằng con trai dở hơi của Phỉ Tể Đại công tìm đến phiền toái, hắn sẽ không chủ động trêu chọc một vị Đại công tước. Hiện tại không phải là dĩ vãng, lực lượng của hắn suy thoái quá nghiêm trọng, nhưng nguy cơ đang ở trước mắt nên hành phải làm. Từ trước tới giờ Ngõa Tây Lý không bao giờ hối hận, cũng không bao giờ suy nghĩ hai từ "nếu như". Một đường tiến về phía trước, vĩnh viễn không lùi chính là quy tắc làm người của hắn.
Bước thứ ba chính là chỉnh đốn Đại công lĩnh, nghĩ biện pháp để cho Tác Phỉ Á trở thành người thừa kế hợp pháp, Thánh Đế Tư học viện có Tây Cách Thụy Na và Lâm Tái, nhân phẩm cũng không tệ, xem như là đáng tin. Mặc dù Tái Nhân Hầu tước có dã tâm nhưng cũng tự biết phân tấc, rõ ràng cái lợi cái hại, vì thế sẽ không nên xuất hiện tình huống làm phản. Trừ phi Địch Áo uy hiếp quyền lợi của Tái Nhân Hầu tước.
Ngõa Tây Lý không lo lắng Tái Nhân Hầu tước, bởi vì bên phía Địch Áo còn có Đường Ân, Tư Phái Khắc và Sử Đế Văn. Nếu như hắn phân tinh lực cho bọn họ một ít, có lẽ ba người Đường Ân sẽ có thể tiến thêm một bước.
Thế nhưng mỗi lần ngồi trong bóng tối tính toán những chuyện này, Ngõa Tây Lý luôn luôn kìm lòng không được phải mỉm cười tự giễu, lúc tuổi còn trẻ vì lý tưởng mà chu du khắp đại lục, lần lựog trải qua biết bao hiểm nguy. Sau đó vì nghiệp bá của Quân Đồ Minh đại đế mà quên cả sống chết, lần lượt tiêu diệt kình địch, bây giờ lại hết lòng lo lắng cho một người thanh niên xa lạ. Ở trong cuộc đời của hắn tựa hồ chưa từng sống vì mình thì phải?
Tiếc nuối? Quả thật là có một ít. Nếu như Địch Áo có thể thành thục, giết chết cái tên làm cho hắn thống khổ từng đêm kia, chấm dứt thù hận nhức nhối dai dẳng kia, hắn sẽ không còn gì để tiếc nuối.
Cũng có thể nói hắn làm như vậy không chỉ là giúp Địch Áo, đồng thời cũng là giúp chính hắn.
Địch Áo có thiên phú kỳ lạ mà cả đời hắn mới thấy lần đầu, chẳng những vượt qua Ngõa Tây Lý hắn, mà còn vượt qua cả "người kia". Ngõa Tây Lý tin chắc, nếu cho Địch Áo đầy đủ thời gian, đầy đủ cơ hội tôi luyện, Địch Áo hoàn toàn có tư cách làm cho hắn kiêu ngạo, mặc dù đến lúc đó hắn chưa chắc có thể nhìn thấy được, nhưng hắn cũng có thể an tâm nhắm mắt rồi. Bởi vì Địch Áo rất trọng tình nghĩa, tuyệt đối không quên lời hắn dặn dò.
"Ta còn có rất nhiều chuyện cần phải làm." Ngõa Tây Lý nhẹ giọng nói: "Đến đây đi, để cho ta thử xem thực lực ngươi và Phù Y rốt cuộc chênh lệch bao nhiêu."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.