Chương trước
Chương sau
"Hoàn hảo, nhờ ta chạy mau, nếu không…" Nữ tử kia không nói thêm gì nữa, hiển nhiên là bị tình cảnh lúc đó gây sợ hãi, nàng giơ tay ra sau cho Tác Phỉ Á thấy, trên cánh tay trắng nõn hiện ra rõ ràng mấy vết máu thật dài.
Ánh mắt Tác Phỉ Á lộ vẻ nghi ngờ, phải biết rằng nữ tử này chính là Phong hệ Quang Mang võ sĩ, vậy mà không thể trốn thoát công kích của đối phương? Cho dù chuyện tình đột nhiên bộc phát cũng không thể có kết quả như thế.
"Cái tên này, các ngươi cũng nhìn ra được hắn thường sống ở trong núi sâu, chưa từng ra thế giới bên ngoài nên căn bản không hiểu được cách giao tiếp với người khác." Địch Áo nhức đầu giải thích.
"Vậy cũng không thể quên đi như vậy." Một nữ tử thở phì phò hô lên, hiển nhiên là nàng có quan hệ rất tốt với nữ tử bị thương
"Đúng vậy, đúng vậy, thật là quá đáng." Thế là một đám nữ tử bắt đầu phụ họa vào cực kỳ hỗn loạn.
"Ta nói là sự thật, nếu không có hắn, chúng ta không thể tìm được khu vực quặng mỏ, những viên mảnh vỡ tinh thần cực phẩm kia chính là hắn đưa cho chúng ta." Nhìn thấy các nữ tử chung quanh ném tới ánh mắt tức giận, Địch Áo cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ đành phải tìm đường lui binh.
"Khu vực quặng mỏ? Mảnh vỡ tinh thần cực phẩm?" Các nữ tử nhất thời kinh hô, tất cả lực chú ý liền chuyển dời lên trên người Địch Áo.
Đợi đến lúc Địch Áo kể lại toàn bộ quá trình, thêm vào nửa thật nửa giả, các nữ tử đã tin lời Địch Áo, chỉ cần giải thích đơn giản là được, chỉ cần nhìn bề ngoài là biết tên dã nhân này không hề biết độ trân quý cả mấy thứ đó.
Huống chi nguyên nhân gây chuyện không phải là dã nhân, mà là do nữ tử kia nhìn vừa mắt con mèo trong ngực đối phương mới đưa đến kết quả như thế. Mặc dù mấy nữ tử này kiêu căng nhưng không phải là loại người không giảng đạo lý, vì thế bọn họ không còn trách cứ dã nhân nữa.
Nghe thấy Y Toa Bối Nhĩ và Tuyết Ny phải trở về Thánh Đế Tư thành cầu viện, những nữ tử mà gia tộc có lực ảnh hưởng lớn trong Thánh Đế Tư cũng vội vàng yêu cầu cùng nhau trở về. Tất cả mọi người đều không ngốc, ở trong chuyện này bất kỳ ai ra lực nhiều dĩ nhiên sẽ được chia nhiều, chỗ tốt hiếm có thế này dù có vỡ đầu cũng phải chen vào một chân.
Về phần những người gia tộc ở khá xa cũng có biện pháp riêng, trước tiên các nàng về Thánh Đế Tư thành sau đó mới truyền tin tức về gia tộc. Dù sao đi đường biển tương đối nhanh, cho dù hiện tại là thời điểm giữa hai mùa xuân hạ, Phong Bạo Hải không an toàn cho lắm. Nhưng mà so sánh với khu vực khai thác mảnh vỡ tinh thần cực phẩm, hết thảy đều trở nên nhỏ bé không đáng kể. Dĩ nhiên là các nàng sẽ không đích thân đi mạo hiểm.
Những nữ tử trước giờ luôn luôn chú trọng nhan sắc, khi ra cửa là phải quần áo mượt mà, vào thời khắc này lại vô cùng gọn gàng linh hoạt, vừa quyết định trở về là thu thập mọi thứ thỏa đáng chưa tới một canh giờ. Sau đó ngồi lên xe ngựa, tốc độ làm việc quả thật khiến cho mấy người Địch Áo cũng phải trợn mắt líu lưỡi.
Đợi đến khi các nữ tử rời khỏi trang viên, Tác Phỉ Á và mấy người Địch Áo mới quay lại gian phòng tiếp khách.
"Nói đi, kế tiếp các ngươi muốn làm gì? Ta đây không tin các ngươi chỉ có một kế hoạch nhỏ như vậy." Tác Phỉ Á nói với Địch Áo.
"Hiển nhiên là thế." Địch Áo cười nói: "Chuyện kế tiếp của chúng ta chính là đi ăn cướp."
"Ăn cướp?" Tác Phỉ Á hỏi lại nghi vấn.
"Ừ." Địch Áo gật đầu: "Một hồi ta sẽ nói với nàng, chúng ta đi tắm trước, ở bên ngoài quá lâu rồi, trên người hơi thối."
"Đi đi." Tác Phỉ Á cười nói: "Ngã Lệ đã chuẩn bị hết thảy cho các ngươi."
"Đi theo ta." Địch Áo ra hiệu cho dã nhân, sau đó đi ra sau viện.
Mắt thấy những nữ tử đáng ghét đã rời đi, lại thấy được mấy người Địch Áo, thần sắc của hắn đã thanh tĩnh lại, sau đó đi theo Địch Áo phía sau.
Mới vừa đi ra khỏi cửa viện, một bóng người nho nhỏ đã đâm vọt tới ôm chặt bắp đùi Địch Áo. Địch Áo mỉm cười cúi người xuống ôm thân ảnh đó vào trong ngực, nói: "An Kỳ Nhi, có nhớ ta không?"
"Kể chuyện xưa. Kể chuyện xưa !" An Kỳ Nhi không biết thỏa mãn lòng cho hư vinh Địch Áo, nó dời sang đề tài khác không chút khách khí.
"Kể chuyện xưa hả?" Địch Áo quay đầu lại nhìn tới Lôi Mông và Ca Đốn ở phía sau: "Lôi Mông thúc thúc và Ca Đốn thúc thúc đã chuẩn bị cho ngươi rất nhiều rất nhiều chuyện xưa."
An Kỳ Nhi lập tức không an phận, Địch Áo vừa đặt nó xuống đất lập tức chạy tới chỗ Lôi Mông và Ca Đốn, một đường vừa chạy vừa kêu réo sảng khoái.
Địch Áo, Lôi Mông và Ca Đốn đều yêu thích An Kỳ Nhi từ nội tâm, thấy An Kỳ Nhi cao hứng như vậy chạy ra nghênh đón, hai người cùng lúc mỉm cười. Lôi Mông ngồi xổm xuống ôm lấy An Kỳ Nhi, nhưng không đợi hắn nói chuyện, An Kỳ Nhi đã nói liên hồi: "Chuyện xưa, chuyện xưa, chuyện xưa, chuyện xưa." Hơn nữa, nó còn túm lấy vạt áo Ca Đốn, Ca Đốn chưa bao giờ kể chuyện xưa cho nên nó rất là tò mò.
Địch Áo cười hắc hắc quay đầu đi tới phòng tắm, mọi phiền toái đã được giải trừ.
Ngã Lệ đang chờ ở cửa, vừa thấy thân ảnh Địch Áo, nàng mỉm cười ngọt ngào tiến lên đón. Dĩ nhiên, bây giờ hai chữ "ngọt ngào" hiện tại đã không giống với trước kia. Tác Phỉ Á đối xử với nàng rất tốt, nàng tuyệt đối không đi phá hư hạnh phúc của Tác Phỉ Á và Địch Áo. Hơn nữa, bởi vì nội tâm nàng có chút tự ti nên rất sáng suốt buông xuống hết thảy. Kể từ khi an tâm ở lại chỗ này, trong nội tâm nàng chỉ còn lại có một chuyện, đó là An Kỳ Nhi trở thành một thành viên Thánh Đế Tư học viện, cho An Kỳ Nhi có một tương lai tràn đầy hi vọng. Cả đời nàng chỉ có thể làm được nhiêu đó, nhưng An Kỳ Nhi nhất định phải trở thành cường giả.
"Địch Áo trở lại rồi hả?" Ngã Lệ cười nói. Nàng vốn muốn gọi Địch Áo là thiếu gia như La Y, nhưng mấy người Địch Áo và Lôi Mông kiên quyết phản đối, nàng cũng không kiên trì thêm, mỗi lần thấy Địch Áo là trực tiếp gọi tên của bọn họ giống như trước kia.
"Ừ." Địch Áo cười nói: "Ngã Lệ, ở chỗ này đã quen chưa?"
"Rất tốt." Ngải Lệ nói: "Ngươi chờ một lát, nước còn chưa đủ nóng."
"Trời nóng như vậy, không cần đợi nữa." Địch Áo lắc đầu dẫn dã nhân vào trong. Truyện Sắc Hiệp - truyentop.net
Trong phòng tắm không có ai, khi đám người Địch Áo mới vừa đi vào trang viên, La Y đã chạy tới thu thập phòng tắm qua một lần, đuổi đám người hầu ra ngoài hết.
Các quý tộc có thể hưởng thụ cuộc sống vô cùng thoải mái là vì bọn họ đã từng trả giá rất nhiều thứ, họ không ngừng giao ra ở những nơi mà người khác không thể nhìn thấy. Giống như giờ phút này, Địch Áo hẳn là cảm thấy hoàn cảnh bây giờ rất thoải mái, nhưng hầu như không có ai tưởng tượng nổi cuộc sống trước kia của hắn gian khổ đến thế nào.
Một thị nữ thấy Địch Áo đi vào mới vội vàng chạy đi gọi mấy người hầu, sau đó bọn họ mang đến mấy cái thùng gỗ lớn, đổ toàn bộ nước trong đó vào ao, rồi vội vàng lui ra ngoài.
Địch Áo cởi y phục nhảy vào trong ao, tìm tư thế thoải mái nhất nằm xuống, còn dã nhân đang ngẩn người đứng ngoài ao nước nhìn Địch Áo.
"Còn đứng ở đó làm gì? Vào đây." Địch Áo vẫy vẫy tay: "Chỉ có ngươi là bẩn nhất."
Dã nhân hiểu ý Địch Áo ra hiệu, đầu tiên là đặt Miêu Tử ở bên cạnh ao, sau đó tung người nhảy vào trong, bờ ao dùng một loại tài liệu ma thạch chế tạo, Miêu Tử rất tò mò với ma thạch cứ dùng hai móng vuốt không ngừng cào cào. Thậm chí hé miệng gặm bờ ao, tựa hồ muốn cắn ra một khối.
Địch Áo thiếu chút nữa có vọng động muốn nhảy ra ngoài, lớp da thú rách mướp mà dã nhân mặc đã biến thành một màu đen bóng, có trời mới biết bên trong ẩn chứ bao nhiêu con rận.
"Này này, ném y phục ra ngoài." Địch Áo kêu lên.
"Cái… cái gì..." Dã nhân không hiểu được nhìn lại Địch Áo.
Địch Áo vỗ vỗ ngực, hai tay làm động tác cởi quần áo và quăng ra ngoài.
Dã nhân hiểu lầm, bởi vì động tác cởi và xé rất tương tự, hắn đứng lên nắm lấy lớp da thú trên người mạnh mẽ xé thành hai mảnh rồi ném ra ngoài ao, sau đó lại xé lớp da thú thay thế cái quần ở dưới thân.
Địch Áo thở phào nhẹ nhỏm, khóe miệng lộ ra nụ cười khổ, trao đổi với dã nhân đúng là quá khổ cực, lại không có biện pháp tức giận. Nếu như Lôi Mông dám làm như thế, hắn đã sớm đá một cước văng ra ngoài.
Dã nhân cũng học bộ dạng Địch Áo nằm ngửa trong nước, bây giờ làn nước không nóng không lạnh phù hợp với dã nhân, nên hắn cảm thấy rất thoải mái, cứ thế phối hợp múa máy tay chân đùa giỡn.
Địch Áo ngáp một cái, hắn hơi buồn ngủ, đúng lúc này một cảm giác khó hiểu hiện ra trong đầu hắn, tựa hồ có điểm không đúng?
Hắn vội vàng ngẩng đầu lên nhìn trái nhìn phải, khi tầm mắt Địch Áo rơi lên trên người dã nhân, hai hàng chân mày của hắn đột nhiên co quắp, cả người không nhịn được rùn mình mấy cái, đây là cái gì?
Ở trên ngực dã nhân có hai chỗ cơ ngực hơi kỳ lạ, hình dáng không lớn, có vẻ nhỏ hơn mấy con vượn trong truyền thuyết một chút. Thế nhưng, da thịt những nơi khác của dã nhân rất bền chắc, chỉ có nơi đó thoạt nhìn có vẻ mềm mại, trong đầu Địch Áo không khỏi tự động hiện ra một câu thơ: "Song nhũ chỉ vừa mới nhú?"
Không thể nào? Sau một khắc, tầm mắt Địch Áo nhìn ngược xuống phía dưới, ngực dù sao cũng là bộ vị thứ hai xác định giới tính, đôi khi không đúng lắm.
Dã nhân nhận thấy ánh mắt Địch Áo, cúi đầu nhìn xuống bản thân, rồi lại nhìn tới bộ vị tương tự của Địch Áo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.