Chương trước
Chương sau
Nhưng hối hận vào lúc này đã không còn kịp nữa rồi, chiến mã có thể dễ dàng đi tới nhưng lại rất khó quay đầu, có người phản ứng mau, có người phản ứng chậm dẫn đến cả đội ngũ lập tức sinh rối loạn.
"Ta nói này, Cơ Tư, nhiều năm rồi không gặp, vì sao ngươi không có một chút tiến bộ vậy hả, phản ứng luôn luôn chậm như vậy, ngươi không cảm thấy bây giờ rút lui đã quá muộn hay sao?"
Thân ảnh Đường Ân xuất hiện ở trên tường thành nhìn về phía đám người phía dưới, mở miệng nói: "Đóng cửa, đánh chó."
"Đường Ân, cái tên khốn này, tại sao lại để cho lão tử đi làm loại chuyện lặt vặt này?" Theo một thanh âm khàn khàn vang lên, một thân ảnh từ trên tường thành nhảy xuống, khi hắn tiếp xúc với mặt đất phát ra tiếng va chạm ầm ì cực kỳ rung động, các võ sĩ đứng gần cửa thành đồng thời hít vào một hơi lạnh: "Đây còn là người sao?"
Đây là một tráng hán trung niên cao hơn hai thước, một người đứng ở nơi đó che chắn toàn bộ cửa thành lại, thân thể hắn khá giống với Đường Ân, da thịt màu đồng cổ đội lên từng khối cơ bắp đạt đến trình độ cực kỳ khoa trương. Cho dù là kẻ ngu cũng có thể nhìn ra bên trong thân thể này nhất định ẩn chứa lực lượng vô cùng kinh khủng. Tối trọng yếu là tráng hán này còn khiêng một thanh trọng phủ (rìu cán dài, lưỡi rất to) ở trên vai, chỉ riêng lưỡi rìu đã dài hơn một thước, nếu như thanh trọng phủ này không phải rỗng ruột, trọng lượng của nó nhất định là kinh khủng, nhưng nhìn bộ dáng gã tráng hán kia tựa hồ không bị trọng lượng của nó làm ảnh hưởng.
"Đường Ân, xem như ngươi lợi hại, dám bảo đứa con trai đi lừa gạt ta." Cơ Tư hung hăng phun ra một bãi nước bọt, hắn không bao giờ nghĩ tới thế cục lại biến thành như vậy, vốn là một trận đánh bất ngờ không hề có sơ hở lại diễn biến thành tình huống hắn cam tâm tình nguyện đâm đầu vào trong bẫy.
"Ngươi nói Ba Lý Khắc?" Đường Ân cười cười: "Ngươi nói oan uổng hắn rồi, hắn thật sự không có lừa ngươi, thế nhưng ngươi chừng nào mới có thể dùng đầu óc cho tốt. Ngay cả cái loại dốt đặc như Ba Lý Khắc có thể làm chuyện gì mà ta không biết nhỉ?"
"Vậy thì ngươi có thể làm gì lão tử? Ngươi cho rằng dựa vào thằng ngốc to lớn kia là có thể ngăn cản lão tử." Cơ Tư nhe răng cười nói. Nhưng trong lòng hắn âm thầm cảm thấy may mắn, nhờ bản thân hắn luôn luôn cẩn thận đã cầu viện gia tộc điều tới hai gã võ sĩ cao cấp, nếu không, sợ rằng tối hôm nay sẽ chiến bại trong tay Đường Ân rồi.
"Ngươi nói ai là thằng ngốc? Chán sống rồi hả?" Tráng hán đang canh giữ cổng thành trợn mắt thật lớn, chỉ vào mặt Cơ Tư quát lên: "Đừng có ai tranh đoạt với ta, một hồi ta muốn tự tay đập dẹp hắn."
"Giết." Đường Ân không có tiếp tục nói nhảm với Cơ Tư, lập tức hạ mệnh lệnh ngắn gọn.
Trên nóc nhà hai bên đường bỗng nhiên đồng loạt xuất hiện mấy hàng người, trong tay mỗi người cầm lấy một thanh trường mâu, giơ lên cao ném thẳng xuống dưới. Dưới tình huống này căn bản không cần nhắm chuẩn xác làm gì, chỉ tùy tiện ném xuống là được rồi.
Nhất thời tiếng xé gió vang lên liên tiếp, theo đó là thanh âm kêu la thảm thiết, khải giáp kỵ sĩ bị mũi thương sắc bén đâm thủng xuyên qua thân thể rất dễ dàng.
Có một số võ sĩ tương đối thông minh, lập tức trốn xuống phía dưới chiến mã, kẻ nào phản ứng chậm sẽ bị trường mâu trực tiếp xuyên thủng thân thể, nhưng vì khoảng cách khá xa nên uy lực trường mâu không thể phát huy ra hoàn toàn. Một số kỵ sĩ thực lực mạnh vẫn có thể dùng đao kiếm trong tay đập bay trường mâu ra ngoài.
Một lớp công kích qua đi, lại có một đám chiến sĩ cầm cung nỏ xông lên nóc nhà, từng dãy mũi tên phô thiên cái địa bay xuống, giờ phút này số kỵ sĩ còn có thể sống sót đều có thực lực không thấp, vừa liều mạng đón đỡ trường mâu và mũi tên bay tới, vừa thả ra bí kỹ đánh trả.
Thế nhưng để cho bọn kỵ sĩ sợ hãi chính là những người ở trên nóc nhà đó không thèm trốn tránh, chỉ đứng tại chỗ tập trung ném mâu bắn tên, tựa hồ hoàn toàn không quan tâm đến sống chết. Không biết Đường Ân tìm được những người này ở đâu, rõ ràng là một đám võ sĩ bình thường không biết buông thả bí kỹ, thế mà năng lực thực chiến của bọn họ còn cường đại hơn cả đám kỵ sĩ kia, chỉ qua một hồi đã tạo thành thương vong rất lớn cho đối phương.
"Giết Đường Ân!" Mắt thấy đám kỵ sĩ thủ hạ của mình ngã xuống liên tiếp, Cơ Tư cắn răng quát lên.
Cơ Tư còn nói dứt lời, Ốc Luân và Kiệt La Mỗ đã xông ra ngoài, hai người không phải là tay mơ vừa mới ra chiến trường, tự nhiên rõ ràng đạo lý bắt giặc phải bắt vương.
Ốc Luân xông thẳng lên tường thành, người đang ở giữa không trung đã gầm lên giận dữ, vô số ngọn lửa lấy thân thể hắn làm trung tâm bắn ra bốn phía, nơi ánh lửa đi qua đám người ở trên nóc nhà lập tức bị đốt thành tro bụi.
Đường Ân phất tay một cái, nhiệt độ bốn phía chợt giảm xuống rất nhanh, một luồng khí lạnh trắng xoá từ trong lòng bàn tay hắn trào ra, bắn nhanh về phía hắn ngọn lửa, sau khi tiện đà đánh tới Ốc Luân.
Ánh mắt Ốc Luân ngưng tụ lại, hỏa diễm bay lượn quanh người bỗng nhiên tập trung lại, sau đó đột nhiên nở rộ nghênh đón luồng khí lạnh. Hỏa hệ võ sĩ phóng ra Chân Hồng Chi Vũ vốn là bí kỹ có lực công kích cường đại nhất trong cùng giai đoạn, luồng khí lạnh do Đường Ân phát ra lập tức hóa thành từng đợt sương trắng.
Vào lúc này Kiệt La Mỗ từ phía sau Ốc Luân vọt lên, lộn một vòng trên không trung như một con chim lớn lướt tới Đường Ân. Giờ phút này Đường Ân đang phóng ra khí lạnh chống lại Chân Hồng Chi Vũ của Ốc Luân, tự nhiên không rảnh tay để đối phó Kiệt La Mỗ.
Mắt thấy Kiệt La Mỗ sắp vọt tới bên cạnh Đường Ân, trên tường thành bỗng nhiên lại xuất hiện một thân ảnh, không nói một lời lao tới Kiệt La Mỗ. Tựa hồ Kiệt La Mỗ đã sớm liệu được tình huống như thế, thân hình hắn đang ở giữa không trung lại chuyển một vòng lướt ngang qua thân ảnh kia, tiếp tục xông về phía Đường Ân.
Quỷ dị chính là người nọ không quản tình hình ở phía sau, mà vẫn tiếp tục bay tới trước, hướng này chính là vị trí của Ốc Luân, tựa hồ mục tiêu nguyên bản của hắn là Ốc Luân mới đúng. Mấy đạo Phong Nhận phá không ào ra bắn về phía Đường Ân ở trên tường thành, Đường Ân làm như không thấy, vẫn cực kỳ tập trung thao túng luồng khí lạnh. Trong nháy mắt Phong Nhận sắp nhập thể, sau lưng Đường Ân bỗng nhiên hiện ra một thân ảnh khác, thân thể người này phát ra quang mang vàng kim che chắn trước người Đường Ân.
Toàn bộ Phong Nhận đánh lên trên người này nhưng chỉ khiến cho vầng sáng chấn động mấy lượt rồi thôi. Phong hệ võ sĩ dùng Phong Nhận công kích đạo phòng ngự của Địa hệ võ sĩ tự nhiên không đưa đến bao nhiêu tác dụng.
Lúc này Kiệt La Mỗ đã hết lực bay tà tà tới đầu tường, người nọ canh đúng lúc Kiệt La Mỗ dừng chân, giơ chân lên đạp mạnh xuống đất, miệng âm trầm cười nói: "Đã đến đây thì lưu lại cho ta."
"Ầm…"
Mặt đất cứng rắn bị người này đạp vỡ thành từng mảnh vụn, từng đạo sóng xung kích ập tới chỗ Kiệt La Mỗ.
Kiệt La Mỗ hừ lạnh một tiếng, thân là Phong hệ Cực Hạn võ sĩ làm sao bị địch nhân công kích dễ dàng như vậy, nhìn bộ dáng tựa như hắn đã hết sức không thể thay đổi phương hướng lần nữa. Nhưng hắn vẫn còn giữ lại Tật Phong Tấn Ảnh chưa có buông thả, đây là thói quen của Kiệt La Mỗ, không tới thời điểm quan trọng hắn tuyệt đối không dùng tới kỹ năng bảo vệ tính mạng này.
Sự thật chứng minh thói quen của Kiệt La Mỗ là chính xác, thân hình hắn còn đang ở trên không trung đột nhiên lộn một vòng quỷ dị, lướt tới trước mấy thước, tránh được đối phương công kích vô cùng nhẹ nhàng.
Đúng lúc này, một đạo sương khí từ trong tay Đường Ân lao tới, Ốc Luân đã bị Phong hệ võ sĩ phe Đường Ân quấn lấy, vì thế hiện tại Đường Ân rảnh tay, dĩ nhiên là đến phiên Kiệt La Mỗ phải chịu khổ rồi.
Kiệt La Mỗ nhất thời sợ hãi, nhưng giờ phút này hắn đã dùng hết tất cả chiêu số, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân bị băng sương bao phủ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Gã đại hán che trước người Đường Ân cười lên âm hiểm, giơ chân lên hung hăng đạp xuống đất lần nữa, lúc này Kiệt La Mỗ đã không thể tránh khỏi, chân hắn vừa mới chạm vào mặt đất đã bị đông lại thành một khối băng đá. Mặc dù Kiệt La Mỗ có thể phá băng lao ra trong nháy mắt, nhưng Liệt Địa Kích đã lao đến rất đúng lúc.
Tốc độ Kiệt La Mỗ tăng nhanh đến cực hạn, trước tiên nhanh chóng lui về phía sau, nhưng vẫn bị Liệt Địa Kích đánh trúng chấn văng ra ngoài xa y như lá rụng trong gió, trước ngực hắn xuất hiện một vết thương sâu tới tận xương, máu tươi tuôn ra xối xả.
Kiệt La Mỗ hét thảm một tiếng, tốc độ lui về sau còn nhanh hơn, hắn không thể nào ngờ được bản thân vốn là Cực Hạn võ sĩ, thế nhưng chỉ trong chốc lát đã người ta đánh trọng thượng
Chuyện này vẫn chưa có kết thúc, khi Kiệt La Mỗ dự định bay về phía Ốc Luân để trì hoãn thời gian, từ trong bóng tối đột ngột bắn ra một đạo Phong Nhận.
Nhìn Phong Nhận quang mang màu xanh nhạt, hiển nhiên là do một Quang Mang võ sĩ cấp thấp phóng ra, Kiệt La Mỗ không khỏi giận tím mặt, cái loại tôm tép này cũng dám khi dễ lên đầu của mình?
Thế nhưng Kiệt La Mỗ có thương tích trong người, không dám ham chiến, tiện tay thả ra một đạo Phong Nhận sau, chuẩn bị xẹt qua đầu tường, trở lại mấy phe trong trận doanh đi.
Chuyện tình khiến cho Kiệt La Mỗ không ngờ được xảy ra, đạo Phong Nhận màu xanh nhạt đang bay giữa không trung bỗng nhiên nổ tung hóa thành mấy chục đạo quang mang sáng rực tiếp tục lao tới trước.
Dĩ nhiên là Diễn Sinh bí kỹ.
Kiệt La Mỗ bất ngờ không kịp đề phòng, mặc dù lập tức thi triển Tật Phong Tấn Ảnh nhưng vẫn bị mấy đạo Phong Nhận đánh trúng, trên người lại hiện ra thêm mấy vết thương, nhất là phần đùi bên phải bị một đạo Phong Nhận xuyên thấu qua, để lại một lỗ máu nhìn thấy mà giật mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.