Chương trước
Chương sau
Cùng lúc Ca Đốn xuất thủ, các võ sĩ thủ hạ của Cao Đăng cũng xông về phía Ca Đốn, tiếp theo bỗng nhiên phát hiện bên người đối phương lại nhiều hơn hai người thì lập tức ngừng cước bộ.
Thần sắc của Cao Đăng trở nên ngưng trọng, hắn phóng xuất ra địa chi tiễn đạp tương đương biểu lộ thân phận cực hạn võ sĩ, nhưng võ sĩ xa lạ kia lại phát động công kích, xem ra căn bản không e ngại hắn, hiển nhiên có chút không tầm thường.
Tương phản hoàn toàn với Cao Đăng, Tạp Mạt Tư bên cạnh Đặng Khẳng Nam tước nhìn thấy đám người Địch Áo thì liền lộ ra sắc mặt vui mừng.
"Tiểu tử, đây không phải là chuyện ngươi có thể nhúng tay vào." Cao Đăng lạnh lùng nói :"Lập tức biến ngay thì ta có thể tha cho ngươi." "Ta kháo!" Lôi Mông nổi giận nói :"Lão tử khinh loài chó má nhà ngươi, ta cứ không đi đấy, ngươi làm được gì?"
Ánh mắt của Cao Đăng đảo qua đám người Địch Áo :"Các ngươi thật sự muốn tìm chết sao?"
"Ai chết còn chưa biết được đâu!" Ca Đốn cười lạnh nói.
"Tốt, tốt..." Cao Đăng thở gấp cười gằn, bất quá thần thái của mấy người trẻ tuổi trước mắt này có chút cổ quái, tựa hồ căn bản không để trăm tên võ sĩ vào mắt, cái loại thong dong cùng trấn định này tuyệt đối không phải giả bộ, hắn do dự một lát, cuối cùng thận trọng nói :"Các vị, các ngươi là mạo hiểm giả sao? Chuyện nơi này vốn không quan hệ đến các ngươi, nghe ta đi, xen vào việc của ngươi khác không sống được thọ đâu, các ngươi tốt nhất là lập tức rời khỏi nơi này."
"Lão tử hàng ngày lo chuyện bao đồng, hình như không có vấn đề gì a!" Lôi Mông cười lạnh nói.
Những lời này có chút vô sỉ, Ca Đốn không khỏi nghiêng đầu liếc mắt nhìn Lôi Mông, là ngươi hàng ngày lôi kéo ta, không cho ta xen vào mới đúng thì phải?
Cao Đăng thật sự nhịn không được trầm giọng nói :"Vì sao nhất định phải đối lập với chúng ta chứ?"
"Vì sao a?" Ca Đốn cười lạnh một tiếng, dùng ngón tay chỉ thi thể của những thôn dân kia :" Khắc khổ tu luyện, đi lên con đường cường giả, chẳng lẽ chính là vì đi lăng nhục những người yếu sao?"
Cao Đăng thần sắc trở nên có chút kỳ quái :" Vậy ngươi nói là vì cái gì?"
"Là vì bảo hộ!" Ca Đốn nói từng chữ :" Bảo hộ những người ngươi yêu quý, hơn nữa cũng là người yêu quý ngươi."
Cao Đăng đột nhiên cất tiếng cười to, cười đến ngặt nghẽo, thậm chí cười đến chảy ra nước mắt :"Ha ha ha..." Từ sau khi Quân Đồ Minh Đại Đế phá hủy Thần Vực thật lâu thật lâu ta chưa từng nghe qua lời nói ngu xuẩn này, ha ha." Thậm chí còn có võ sĩ cười nhạo những lời này. Ca Đốn trong mắt sát khí càng ngày càng đậm :"Thần Vực đã không tồn tại, loại lời nói này còn có ý nghĩa sao?" Cao Đăng lại cười to :"Tiểu tử, ngươi không nên làm mạo hiểm giả, mà nên đến Thiên Không Chi Thành đi, những lão gia hỏa kia trước đây thích làm nô tài của Thần Vực, cũng chỉ bọn hắn mới có thể mù quáng tin vào thuyết giáo này của Thần Vực."
"Ngươi chẳng những vũ nhục Thần Vực mà còn vũ nhục Thiên Không Chi Thành." Ca Đốn mặt đanh lại gằn ra từng chữ.
"Ta nói không đúng sao? Nước tiểu của thần vũ giả của Thần Vực, mấy lão gia hỏa của Thiên Không Chi Thành liền coi là rượu ngon uống hết."
"Ca Đốn!" Địch Áo phát hiện thần sắc Ca Đốn không đúng, lập tức hét lớn."
"Đi chết đi!" Ca Đốn đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, thân hình thẳng tắp đánh tới phía trước, hai tay không ngừng huy động, chừng tám đạo liệt diễm trảm phá không bay ra, cơ hồ đầu đuôi nối nhau, hướng Cao Đăng vọt tới.
Ca Đốn không phải nổi giận mà là hoàn toàn điên cuồng, hắn thậm chí hoàn toàn quên chênh lệch lực lượng giữa song phương. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - truyentop.net
Cao Đăng ánh mắt lộ ra một tia nham hiểm, chân phải đồng thời nâng lên, nếu đối phương không nghe khuyên bảo, vậy thì sớm thu dọn một chút, giờ khắc này, hắn rất bội phục mình, nói mấy câu liền làm cho đối phương tự đưa mình tới cửa.
Công kích của Ca Đốn quá mức đột ngột ngay cả Phí Đức Sĩ ẩn thân ở một nơi bí mật gần đó cũng bị khiến cho trở tay không kịp.
"Lên!" Một tiếng nổ vang thật lớn truyền ra, xung quanh thân thể Cao Đăng xuất hiện vô số đạo vết rách cực nhỏ, hơn nữa vết rách đang rất nhanh mở rộng ra phía ngoài, mà Ca Đốn không ngờ nhìn không thấy, vừa bay vèo tới trước, vừa không ngừng phóng thích liệt diễm trảm.
Phong chi ưu nhã của Địch Áo cũng đồng thời phóng xuất ra ngoài, thân hình trên không trung vẽ ra từng đạo tàn ảnh, tiếp theo lộn một vòng, xuất hiện bên người Ca Đốn, nương theo thế của phong chi ưu nhã, dùng đầu vai huých mạnh vào vai Ca Đốn.
Địch Áo đã xuất toàn lực, Ca Đốn lúc này bị đụng bay ra ngoài, mà Địch Áo cũng bay về hướng ngược lại, đúng lúc này, địa chi tiến đạp mà Cao Đăng phóng thích ra cũng đã đánh tới.
Tinh thần Địch Áo tức thì trầm xuống, hắn đi ra hoàn toàn là phản ứng tự nhiên toàn lực đi cứu Ca Đốn, lúc ấy không kịp suy nghĩ, tới giờ phút này hắn mới xuất hiện, Ca Đốn được cứu, thế nhưng ai cứu hắn đây.
Nếu đầu ngón chân có thể tiếp xúc mặt đất một tí thôi, hắn lại có thể phóng thích phong chi ưu nhã, nhưng hiện tại hắn đang bay, không thể khống chế phương hướng, chỉ có thể trơ mắt nhìn thấy từng đạo kình khí lợi hại đánh úp lại.
May mà bởi vì Ngõa Tây Lý đã nói với hắn rất nhiều điều, mỗi khi đến thời khắc mấu chốt, hắn liền nhớ tới lời nói của Ngõa Tây Lý, thân là Phong Hệ võ sĩ, gió là chiến hữu duy nhất của ngươi, muốn hiểu được gió đầu tiên phải học cách lắng nghe, theo hiểu biết càng sâu sắc, một ngày nào đó ngươi sẽ phát hiện, nguyên lai ngươi chính là một luồng gió vô ưu vô lự giữa thiên địa, tùy tâm sở dục, khi đó ngươi có thể sẽ có chút nghi hoặc, bởi vì ngươi không biết là ngươi biến thành gió, hay là gió có tri giác mới biến thành ngươi.
Ngươi không phải rất muốn biết lai lịch cùng quá khứ của ta sao? Tới ngày nào đó ngươi tự nhiên sẽ biết.
Căn luân, chân tri luân cùng chính luân trong cơ thể Địch Áp đang điên cuồng chấn động, ý niệm của hắn toàn bộ tản mát ra, nhập vào trong trời đất vô cùng vô tận.
Địa chi tiễn đạp dẫn phát ra kình lưu tốc độ cực nhanh, ở trong mắt Địch Áo thì lại rất chậm, đương nhiên, hắn cảm giác thân thể của chính mình động tác càng ngày càng chậm, ma chấn động nguyên lực trong cơ thể lại càng đạt đến một tốc độ không tưởng, nhất là chính luân của hắn, nếu dùng tốc độ của địa chi tiễn đạp để hình dung, như vậy chính luân đang chấn động với tần suất tuyệt đối vượt qua một trăm.
Đột nhiên, căn luân, chân tri luân cùng chính luân đang chấn động đột nhiên đồng thời đình chỉ, mà thân hình của Địch Áo cũng tung bay về phía sau.
Thời gian tựa hồ dần trôi nhanh hơn, nhưng Địch Áo có thể cảm ứng rõ ràng, kình lưu đã ngừng xâm phạm thân thể, giống như nước sông chảy lui về phía sau, bởi vì thân thể của hắn đang dần dần bay khỏi phạm vi bao phủ của địa chi tiễn đạp.
Những người ở chỗ này không có ai có thể nhìn thấy ảo diệu ở bên trong, địa chi tiễn đạp khuếch trương rất nhanh, mà thân thể của Địch Áo cũng lui về sau rất nhanh, tốc độ của hắn không ngờ vượt qua tốc độ công kích của địa chi tiễn đạp, đây cũng là nguyên nhân hắn cảm thấy mình đang chầm chậm bay đi.
Bất quá ở trong mắt những người khác, tốc độ của Địch Áo nhanh tới cực điểm, hơn nữa, là bị địa chi tiễn đạp đánh bay ra ngoài.
Cái trán của Lôi Mông toát ra mồ hôi lạnh, vẻ mặt của hắn vô cùng thống khổ, bởi vì hắn đang đối mặt với một vấn đề rất khó lựa chọn, là cứu Địch Áo hay cứu Ca Đốn..
Đợi cho Địch Áo đã bay ra ngoài, Lôi Mông rốt cục đã ra quyết định, điểm rơi của Địch Áo là ngói vụn, mà Ca Đốn lại bay về phía đám võ sĩ đối địch kia, có cứu Địch Áo hay không cũng không có ý nghĩa, nếu Địch Áo thương thế nhẹ, tự nhiên có thể sống được, nếu Địch Áo thương thế trầm trọng, hắn có tới cũng vô dụng, nhưng lấy lực phòng ngự yếu ớt của phong hệ võ sĩ, có thể ngăn cản được địa chi tiễn đạp, sát chiêu của Thổ Hệ cực hạn võ sĩ sao?
Theo thân hình di chuyển, hốc mắt của Lôi Mông đã trở nên ẩm ướt, nếu như là sớm vài năm, hắn mời vừa tách khỏi những tỷ muội kia, có lẽ hắn bây giờ đã rơi lệ.
"Ca Đốn!" Lôi Mông nổi giận gầm lên một tiếng, nhưng chỉ có bản thân hắn tự biết, người hắn chân chính muốn kêu lên là Địch Áo.
Mắt thấy Ca Đốn ngã tới, một tên võ sĩ ra sức chém mạnh trường kiếm của mình về phía chân Ca Đốn, lực phòng ngự của hỏa hệ quang mang võ sĩ cũng không có gì đặc biệt, Ca Đốn bị đâm cho váng đầu hoa mắt, không kịp thấy rõ chuyện gì đã xảy ra thì đã cảm giác được đau đớn từ trên đùi truyền đến, tiếp theo hắn lại cảm thấy cơ thể mình rơi mạnh xuống mặt đất cứng rắn.
Các võ sĩ thủ hạ của Cao Đăng ùa lên, Lôi Mông toàn lực phát động bàn thạch bảo hộ, một đường đấu đá lung tung, rốt cục cuối cùng gục trên người Ca Đốn.
"Tránh ra!" Cao Đăng hét lớn một tiếng tiếp theo phóng người đánh tới phía Ca Đốn và Lôi Mông.
Những võ sĩ kia biết Cao Đăng sắp phóng thích bí kỹ, làm sao còn dám đứng nguyên tại chỗ, nháo nhào tán ra phía ngoài.
"Cứu bọn họ! Theo ta lên!" Đặng Khẳng xoay người nhảy khỏi chiến mã, xông nhanh lên phía trước, bất quá, hẳn là một gã địa hệ quang mang võ sĩ, tốc độ vĩnh viễn không phải sở trường của hắn, chờ hắn đuổi tới, Ca Đốn cùng Lôi Mông đã sớm bị giết chết.
Cao Đăng vừa nhe răng phát ra tiếng cười nham nhở, vừa giơ chân lên, đúng lúc này, thân hình của hắn đột nhiên khựng lại, tiếp theo xoay người qua một hướng khác, nhìn đến một nhân ảnh đứng ở trên ngói vụn đang lẳng lặng nhìn mình.
Trong hai con người của bóng người đó, có hai luồng hỏa diễm đang cháy lên, Cao Đăng đột nhiên cảm thấy run rẩy, đó là biểu trượng của nguyên lực hiện hóa, loại cảnh giới này, có lẽ hắn cả đời này cũng không cách nào đạt đến.
"Cao Đăng!" Đặng Khẳng phát ra tiếng rống giận dữ, hắn hy vọng có thể hấp dẫn lực chú ý của Cao Đăng, nhưng tiếp theo liền nghe được tiếng hét của thị vệ trưởng Tạp Mạt Tư :"Đại nhân, nhìn phía sau..."
Đặng Khẳng tức thì dừng bước lại, phát hiện ngoài thôn trang đang có mấy chục võ sĩ cưỡi ngựa hò hét xông tới, mà những người dẫn đầu hắn cũng nhận biết, một người là cửu giai phong hệ quang mang võ sĩ, một người là thập giai phong hệ quang mang võ sĩ, Đặng Khẳng có một cảm giác cả người lạnh lẽo, nơi này tất cả mọi người đều trốn không thoát."
Phí Đức Sĩ bước tới trước một bước, còn Cao Đăng thì lui về phía sau, Phí Đức Sĩ trong lòng cực hận, hận Ca Đốn quá xung động, liên lụy đến Địch Áo, vừa hận chính mình nghe theo lời của Tác Phỉ Á, cho mấy người trẻ tuổi này có cơ hội tôi luyện, hiện tại hối hận thì cũng đã muộn.
"Các hạ là..." Cao Đăng gượng gạo lộ ra nụ cười.
Phí Đức Sĩ không trả lời, chỉ giơ tay lên.
Đoàn người ngựa từ bên ngoài thôn đã sắp tiếp cận nơi này, hai cao giai phong hệ võ sĩ cầm đầu cười lớn nói :" Đặng Khẳng, lâu lắm rồi a..." Nói xong bọn hắn nhanh chóng nhảy khỏi chiến mã, phóng thích phong chi ưu nhã, điện xạ bắn đến.
Ở cái địa phương này, thập giai phong hệ võ sĩ đã là tồn tại lợi hại nhất rồi, đương nhiên, tốc độ của bọn hắn cũng phù hợp với thực lực của bọn hắn, cực kỳ nhanh, tiếp theo trong phút chốc biến thành hai bóng người màu đen, nhưng bọn hắn không có phát hiện, mãi cho đến khi sắp hạ xuống mặt đất còn cười to vài tiếng mới phát hiện không ổn, liếc mắt nhìn nhau một cái, tiếp theo ngã nhào xuống đất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.