Đám giặc cướp lúc này mới hoàn hồn lại la hét ầm trời, cắm đầu chạy loanh quanh trong doanh trại, nhưng không có một người nào dám giơ vũ khí lên phản kháng. Chân Hồng Chi Vũ. Đó là Chân Hồng Chi Vũ.. Trùm đạo tặc Lao Luân Tư chỉ cảm thấy khung cảnh trước mắt biến thành màu đen, thân thể lảo đảo mấy cái rồi té sấp xuống mặt đất. Trên Khắc Lý Tư bình nguyên không có nhiều cường giả đạt đến giai đoạn Cực Hạn võ sĩ, mà người nắm giữ bí kỹ Chân Hồng Chi Vũ chỉ có mỗi một Hỏa Hồ Chu Địch Ti. Chu Địch Ti là độc hành giả tiếng tăm lừng lẫy, nàng giết trộm cướp cũng giết quý tộc, hết thảy chỉ nhìn vấn đề tâm tình. Nếu tâm tình tốt, người khác chọc tới nàng, nàng có thể giả bộ không thấy gì hết, còn nếu tâm tình không tốt, động cái là hủy thôn diệt trấn. Trong phạm vi Bá tước lĩnh không có người nào dám chọc đến Chu Địch Ti, cho dù là ba vị tướng quân của Bá tước lĩnh, ngay cả Bá tước đại nhân cũng phải nể mặt Chu Địch Ti ba phần. Về phần tâm tình Chu Địch Ti hiện tại có tốt hay không đã không cần phải hỏi, Lao Luân Tư biết mười mấy huynh đệ dưới tay hắn đã phạm vào tối kỵ của Chu Địch Ti. "Chu Địch Ti đại nhân, ngài tới rồi?" Ca Đốn tiến lên nghênh đón, nói năng cực kỳ thống khoái. Hắn ủy thân trong hang ổ đạo tặc mấy ngày qua rất là khổ cực, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy thống khoái. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL Khi ánh nắng đầu tiên lọt vào cửa sổ, Địch Áo ngồi ở trên giường chậm rãi mở mắt ra. Hắn đến ở trong lữ điếm Ngã Lệ đã bảy ngày rồi, giờ phút này hắn đã là Thiên Phú võ sĩ cấp hai, loại tốc độ tăng tiến này hoàn toàn có thể dùng hai chữ bay vọt để hình dung. Nếu chuyện này lan truyền ra ngoài hẳn là không có ai tin tưởng nổi, thế nhưng Địch Áo vẫn không hài lòng với kết quả hiện tại. Địch Áo thu thập đơn giản xong mới rời khỏi phòng, theo thang lầu đi xuống phía dưới, bây giờ là thời gian dùng điểm tâm nên có rất nhiều thực khách ngồi trong đại sảnh. Địch Áo khẽ nhíu mày nhìn đám người phía dưới, kể từ ba ngày trước lúc Vi Nhĩ Tư tướng quân rời đi bắt đầu có từng nhóm người xa lạ tràn vào Đôi Tháp trấn. Một Đôi Tháp trấn nho nhỏ nhất thời có chút chật chội, không khí trở nên khẩn trương hơn trước. Chỉ cần không phải là người ngu ngốc thì có thể cảm giác được nhất định sắp có chuyện lớn xảy ra. Chẳng những Mã Tát Nhĩ Đa càng ngày càng ít lộ diện, ngay cả Ngã Lệ cũng đã nhận ra gì đó, mặc dù nụ cười quyến rũ thường ngày vẫn còn nhưng nếu cẩn thận quan sát sẽ phát hiện bên trong đó xen lẫn mấy phần sầu lo. Đám người ngoại lai không có đi loạn chung quanh trấn, mà tụ tập ở chung một chỗ bàn luận xôn xao, trong ánh mắt bọn chúng thỉnh thoảng hiện lên cảm xúc thô bạo khiến lòng người cực kỳ bất an. Bọn người kia không hề kiêng sợ ai hết, cũng không đặt Mã Tát Nhĩ Đa vào trong mắt. Mặc dù Mã Tát Nhĩ Đa thủy chung vẫn không lộ diện, nhưng Địch Áo tin tưởng những gã này còn có thể bình yên vô sự là vì bọn hắn còn chưa có chạm vào điểm mấu chốt của Mã Tát Nhĩ Đa. Địch Áo xuống ngồi ở chỗ cái bàn trống do Ngã Lệ dành riêng cho hắn, khẽ thở dài một hơi. Hắn khá là nhức đầu, còn không phải là vì cái cái hộp nhỏ kia hay sao? Nếu như Địch Áo không biết dùng nguyên lực dò xét quá cái hộp thì hắn có thể thừa dịp không người nào thấy tùy tiện ném cái hộp ném ở một địa phương nào đó, để cho bọn họ tự chém giết nhau là được. So sánh với những thứ tài vật không biết, an nguy bản thân vẫn quan trọng hơn. Nhưng từ lúc Địch Áo phát hiện cái hộp kia có thể giúp tăng cường mức độ cảm ứng và tốc độ hấp thu nguyên lực thì cho dù xảy ra chuyện gì đi nữa hắn cũng không nguyện ý buông tay. Mặc dù hiện tại chưa có cách mở nó ra, nhưng Địch Áo có thể khẳng định trong hộp rất có thể là một khối mảnh vỡ tinh thần, chỉ như thế mới có khả năng giải thích thông mọi chuyện. "Này, vì sao ngươi lần nào ngươi cũng chỉ uống nước trong vậy nhỉ?" Ngã Lệ bước tới, ánh mắt nhẹ nhàng đặt lên mặt bàn, sau đó ngồi thẳng xuống. "Ta đây nên uống thứ gì mới đúng?" "Rượu! Hán tử trong Khắc Lý Tư bình nguyên làm gì có người nào không uống rượu?" Hôm nay Ngã Lệ có chút khác thường, ít nhất là Địch Áo chưa từng nhìn thấy nàng ngồi vào bàn của khách bao giờ. "Ngươi muốn nói chuyện này với ta?" Địch Áo nhận thấy có vài ánh mắt tàn bạo đang ngó tới bản thân mình. "Đúng vậy." Ngã Lệ thật tình gật đầu, bộ dạng muốn tiếp tục tiến hành đề tài này: "Bằng không ngươi cho rằng ta tìm ngươi làm cái gì? Nếu như ngươi ngại rượu quá đắt, ta có thể lấy ra mời." "Không cần." Địch Áo cười cười. Vào lúc này, một gã tráng hán xa lạ vỗ bàn gào lên: "Lão bản, rượu đâu?" Giữa hai hàng lông mày Ngã Lệ lộ ra mấy phần chán ghét, nhưng không có biện pháp nào khác, cuối cùng nàng vẫn phải đứng lên cầm lấy bầu rượu ở trong quầy mang đến cho gã đại hán kia. Địch Áo mới vừa đặt một cái bánh bao vào trong miệng, bên kia Ngã Lệ đột nhiên hét lên một tiếng lui nhanh về sau mấy bước. Nàng đã bị chọc giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt, lông mày dựng đứng, đột nhiên giơ bầu rượu trong tay đập xuống đầu gã đại hán. Đại hán kia giống như vừa chiếm được tiện nghi thật lớn, còn đang cười sung sướng tới mức hai mắt híp lại không nhìn thấy gì nữa, cũng không nghĩ tới một nữ tử nhu nhược dám động thủ với hắn. Vì thế trong lúc nhất thời hắn không có đề phòng bị bầu rượu đập ngay giữa trán. "Rầm..." Bầu rượu hóa thành vô số mảnh nhỏ bắn ra chung quanh, trong đó có mấy mảnh vỡ văng vào mặt Ngã Lệ cắt ra mấy vết máu, nhiêu đó đã có thể đoán được nàng dùng bao nhiêu khí lực vào cú đập kia rồi. Đám thực khách chung quanh trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm vào Ngã Lệ, Địch Áo cũng tạm ngừng nhai. "Mụ nội nó, ngươi dám đánh ta?" Đại hán kia quát lên như sấm, sắc mặt tất cả đại hán ở chung quanh cũng trầm xuống. Tiếp theo, gã đại hán kia đột nhiên lật ngược cái bàn lên, tung người tới đánh cho Ngã Lệ một cái bạt tai. Ngã Lệ cũng không ngờ đối phương dã man như thế, nàng lập tức bị đánh cắm đầu văng ra ngoài, thân hình chuyển động hai vòng giữa không trung rồi mới ngã xuống mặt đất. Một cái bạt tai này quá mức ác độc, Ngã Lệ phải dùng hai cánh tay chống đỡ mặt đất cố gắng bò dậy, nhưng làm thế nào cũng không thể dựng người dậy nổi. Máu tươi từ mũi và khóe miệng nàng không ngừng nhiễu xuống, trước mặt nàng hiện tại đã có một vũng máu đỏ bầm rồi. Ngoại trừ đồng bọn của gã đại hán ra, phần lớn thực khách còn lại đều sợ ngây người, trong chớp mắt gây ra chuyện lớn như vậy đúng là không ai ngờ tới. Nhưng một cái bạt tai chỉ mới là bắt đầu, gã đại hán kia rõ ràng chưa hết giận. Hắn tiến lên một bước, đưa tay ra nắm lấy tóc Ngã Lệ xách lên một cách tàn bạo. Ngã Lệ đã mất đi lực lượng phản kháng triệt để, nửa bên mặt sưng lên, phía trên còn có một dấu bàn tay thật to. Vì thế hai mắt con to con nhỏ hoàn toàn mất tính đối xứng, máu tươi vẫn tiếp tục chảy xuống. Mỗi khi nàng hô hấp là lỗ mũi và khóe miệng không ngừng trào ra bọt máu, bộ dáng chật vật tới cực điểm. "…muốn chết?" Đại hán kia dùng sức vung tay, Ngã Lệ lảo đảo chạy lùi mấy bước nhưng vấp té đâm đầu bổ nhào xuống đất, mái tóc dài xinh đẹp lại bị gã đại hán giật xuống một nhúm. Hắn vung tay ném mớ tóc trong tay rồi bước đi đá một cước vào đùi nàng, Ngã Lệ đau không trụ nổi há miệng thét lên một tiếng thê lương. "Dám đánh đại ca ta?" Một tên tráng hán khác cười hì hì nói: "Lột sạch đồ của nó, sau đó ném ra ngoài đường lớn, hắc hắc hắc..." "Ý kiến hay!" Gã đại hán đang động thủ sáng mắt lên, lập tức đưa tay xé y phục Ngã Lệ. Một tay Ngã Lệ bảo vệ vùng ngực, một tay liều mạng đẩy mạnh gã đại hán ra, tên kia cảm thấy phiền toái liền trở tay tung ra một cái bạt tai. Ngã Lệ bị đánh ngã ngược ra sau, lăn thêm mấy vòng trên mặt đất mới dừng lại, máu tươi từ miệng phun ra tung tóe, tình cảnh vô cùng thê thảm. Gã đại hán tiến tới đưa tay ra lần nữa, "xoẹt" một tiếng, một mảnh y phục trên đầu vai đã bị hắn kéo xuống. "Cứu..." Ngã Lệ rên rỉ. Nhóm thực khách bốn phía câm như hến, bọn họ là người địa phương, có khi là khách quen, tất cả đều rõ ràng Mã Tát Nhĩ Đa là hạng người gì. Bọn họ nguyện ý phục tùng quy tắc của Mã Tát Nhĩ Đa là bởi vì Mã Tát Nhĩ Đa có lực lượng mang tính quyết định. Những kẻ xa lạ dám tùy ý làm bậy ở nơi này chứng minh rằng bọn chúng có lực lượng ngang với Mã Tát Nhĩ Đa. Dòng nước quá sâu, hiện tại không phải lúc bọn họ có thể ra mặt. "Cứu cứu ta..." Ngã Lệ rên rỉ từng tiếng đứt quãng. Địch Áo hoàn toàn ngừng lại mọi động tác, tựa hồ cả người hóa thành một pho tượng đá không hay không biết gì hết. Ngõa Tây Lý đã nói với hắn rất nhiều chuyện, không biết tại sao giờ phút này hắn đột nhiên nghĩ đến một câu nói: "Cho dù một còn rùa có thể sống trên một vạn năm, nhưng nó cũng chỉ là một con rùa, vĩnh viễn không thể nào trở thành Thú Vương. Thân là võ giả thì phải kiên quyết tiến về phía trước, làm chuyện bản thân mình muốn làm, làm việc mà người khác không dám làm, phải như thế mới có khả năng rèn luyện ý chí của mình để trở thành cường giả chân chính." Con rùa đen? Hắn sẽ làm con rùa đen rút đầu hay sao? "Xem ai dám đến cứu ngươi?" Đại hán kia quét mắt một vòng thấy đông đảo thực khách vội vàng tránh né tầm mắt của hắn, trong lòng cảm thấy rất đắc ý cất tiếng cười to. Ngay lúc này, một thân ảnh nho nhỏ đột nhiên từ sau quầy lao ra, vừa kêu khóc vừa lao về phía Ngã Lệ: "Mụ mụ... mụ mụ..."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]