Đêm đã khuya, trang viên hoàn toàn yên tĩnh, hôm nay khí trời không tốt lắm, mây đen phủ kín bầu trời, ngay cả trăng sao cũng bị che lại.
Đêm không trăng là thời gian lý tưởng dành cho sát thủ. Câu này quả thật có mấy phần đạo lý.
"Thiếu gia, làm như vậy là được rồi hả?" Bách Lệ Nhi đứng trước cửa viện mặt mày trắng bệch, thanh âm không khống chế nổi bắt đầu run rẩy.
Bách Lệ Nhi chưa từng giết người, đừng thấy nàng có thể truyền tin bảo Bích Cơ diệt trừ Địch Áo không chút ngần ngại, nhưng bảo người khác đi làm là một chuyện, bản thân tự đi làm lại là một chuyện khác.
Có câu nói trong trăm hạng người vô dụng nhất chính là thư sinh, hai đạo lý này rất giống nhau. Đừng nhìn thư sinh múa bút thành văn gạn đục khơi trong, chỉ điểm giang sơn, tựa hồ toàn bộ thế giới đều có thể theo tâm nguyện của bọn họ mà biến chuyển. Nhưng thật sự để cho bọn họ đi làm, vậy thì sẽ lòi đuôi rồi, nói như rồng leo làm như mèo mửa ý chỉ loại người này.
"Không có chuyện gì!" Địch Áo đứng sau lưng Bách Lệ Nhi nhàn nhạt nói: "Đi đi."
Bách Lệ Nhi không còn lựa chọn nào khác, đành phải âm thầm cắn răng chậm rãi đi tới tòa viện nhỏ, tay phải nàng cầm một mảnh lụa đen, nếu một người có nhãn lực tốt sẽ nhìn thấy rõ ràng tấm lụa đen đang run rẩy theo tiết tấu trên đầu ngón tay Bách Lệ Nhi, không ngừng đong đưa qua lại.
"Chờ một chút." Địch Áo nhíu nhíu mày, cảm xúc của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dien/1437072/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.