Tốc độ thu thập chứng cứ của luật sư Trương rất nhanh chóng, Giang Mi Ảnh cũng đã gửi bản ghi âm mình lưu ngày đó qua, luật sư Trương có vẻ rất hài lòng. Mấy ngày sau, thư từ luật sư được viết và gửi đến nhà họ Tạ. Lá thư từ luật sư đã làm nhà họ Tạ lập tức nháo nhác. Bị kiện bởi luật sư trưởng của Phường Tam Vị —— vị luật sư có tỷ lệ thắng kiện cao nhất cả nước, trên dưới nhà họ Tạ đều khiếp sợ. Về việc Tạ Hòa Kim bị cha mẹ đánh mắng như nào, Giang Mi Ảnh cũng không biết. Bố Hàn đúng lúc ở Phù Thành, ông trò chuyện tâm sự với Hàn Đống một phen, dạy Hàn Đống các nguyên tắc cùng thái độ ứng xử củ mình. Hàn Đống rất thích, ngày hôm sau mang theo hai người vệ sĩ cùng luật sư Trương đến Phương Sơn, tiện đường ghé qua khu resort Phương Sơn mà nhà Tạ Hòa Kim đầu tư để ăn cơm. Tổng giám đốc khu resort Phương Sơn căng thẳng đến mồ hôi túa khắp người. Đầu bếp chính của khách sạn bọn họ chính là một đầu bếp hạng hai từng làm ở Phường Tam Vị đi ăn máng khác. Tuy rằng ở Phường Tam Vị, ông ta chỉ là đầu bếp hạng hai, là một trong những người học trò ít được biết đến mà bố Hàn dẫn dắt, Hàn Đống còn là thế hệ sau. Nhưng sau khi rời Phường Tam Vị, ông ta đến nơi nào cũng là thần đầu bếp, chỉ cần không đụng phải đầu bếp chính của Phường Tam Vị. Hiện tại, tổng giám đốc nơm nớp lo sợ. Chuyện người thừa kế của Phường Tam Vị đã gửi lá thư của luật sư đến cổ đông lớn của nhà họ Tạ giờ đã được truyền đi rộng rãi. Nghe nói người của Phường Tam Vị tới, anh ta vội vội vàng vàng phái người đi báo cho Tạ Đồng, sau đó tự mình đi tiếp đón. Lúc thấy Hàn Đống đến, tổng giám đốc có chút ngạc nhiên (không phải là ông già trong lời đồn, mà là một cậu thanh niên trẻ tuổi, đẹp trai, trông còn rất quen mắt. Hàn Đống ngồi trong phòng riêng, căn phòng trang hoàng lộng lẫy đến nhức mắt. Anh lắc lắc đầu, nhẹ nhàng nói với tổng giám đốc: “Hồi Tết Nguyên Đán, tôi có may mắn được tới quý nhà hàng một lần, đến cùng Phương Lai Dương.” Trên trán tổng giám đốc túa mồ hôi lạnh, áp lực tâm lý càng nặng thêm. Phương Lai Dương là ai, sao anh ta không biết cho được? Vị chủ mới của Phường Tam Vị này là bạn bè với tổng giám đốc Tập đoàn Phương Thịnh? Anh ta đã chọc phải ai vậy? Hàn Đống cảm thấy tổng giám đốc càng thêm căng thẳng, trong lòng có chút buồn bực. Người này rốt cuộc sợ anh hay càng sợ Phương Lai Dương hơn vậy. Cửa được đẩy ra, một hàng người phục vụ bưng mười món ăn nối đuôi nhau tiến vào, đầu bếp chính đi theo, sau cùng, cung kính tiến vào, vừa nhìn thấy Hàn Đống, ánh mắt ông ta sáng lên, vội vàng cởi mũ đầu bếp, cung kính cúi người chào Hàn Đống. “Chào tiểu sư thúc.” Tuy ở Phường Tam Vị, Hàn Đống được coi là người trẻ trong số những người đứng đầu, nhưng thâm niên của anh rất cao, lại được ví như thần đầu bếp thiên tài, tài năng nấu nướng không ai sánh được. Bất kể là đầu bếp hay người sành ăn trong giới ẩm thực đều nghe thấy tên cậu chủ Phường Tam Vị, thần đầu bếp thiên tài là phải kính nể. Hàn Đống căn bản không nhớ rõ người kia là ai, vừa tới đã nhận họ hàng. Anh lờ đi, nhìn lướt qua các món mình gọi. Màu sắc với hương thơm khá được, không biết mùi vị như thế nào. Hàn Đống nếm mỗi món một miếng. Anh không để ý đến đầu bếp chính, đầu bếp chính cũng xấu hổ đứng thẳng lên, đành tiếp tục cúi đầu như vậy. Tổng giám đốc cực kỳ khó hiểu, đầu bếp nhà mình sao lại phải khom lưng cúi người trước người còn trẻ hơn mình cả chục tuổi thế này. Hàn Đống buông đũa, nhíu mày, giọng điệu không mấy thân thiện nhận xét với đầu bếp chính: “Ông gọi tôi là tiểu sư thúc?” “Phải, thầy tôi là Lưu Chính Long.” Đầu bếp chính vội vàng giới thiệu bản thân. “…” Hàn Đống vẫn không nhớ ra ai tên là Lưu Chính Long. Từ nhỏ anh đã theo bảy người thầy để học nấu ăn, tính cả bố anh, các người thầy có rất nhiều học trò tới rồi đi, nhưng số học trò chính thức qua cửa chỉ có một số ít, xấp xỉ tuổi anh, quan hệ tương đối tốt. còn những người học trò học được mấy năm rồi ra ngoài, anh không biết một ai cả. Thấy vẻ mặt bối rối của Hàn Đống, đầu bếp chính vội vàng giải thích: “Tôi và thầy tôi đều chỉ là nhân vật nhỏ, tiểu sư thúc không cần để ý”. Hàn Đống gật gật đầu: “Tay nấu ăn của ông khá tốt.” Đầu bếp chính tức khắc vui mừng ra mặt, sướng ngây ngất. “Chỉ là phong cách của khách sạn này không phù hợp với ông. Rất nhiều món ăn được cải biến theo phong cách của khách sạn và khẩu vị của thực khách, nhưng đều không thành công. Tôi chỉ thấy hài lòng với mó cải thảo luộc này, ông dành không ít công sức, nước dùng rất được.” Hàn Đống đánh giá khách quan đúng trọng tâm, không chênh không lệch, đầu bếp chính cảm động rơi nước mắt. Ông ta nay đã hơn bốn mươi tuổi, bởi vì không đủ năng khiếu, nên ông ta luôn là người học trò không được thầy quan tâm, với năng lực của ông thì không có cách nào ở lại Phường Tam Vị. Nhưng vừa rời khỏi Phường Tam Vị, ông ta đã trở thành người được săn đón, các khách sạn lớn đều tranh nhau muốn mời ông về làm đầu bếp chính. Bởi vậy ông ta vẫn luôn biết ơn Phường Tam Vị. Mà hôm nay, chủ nhân mới của Phường Tam Vị, tuy năm ấy chỉ mới hai mươi nhưng tài nấu ăn đã vượt xa mọi lão tiền bối, Hàn Đống thế mà khen tay nghề nấu nướng của ông ta khá tốt, đầu bếp chính cảm thấy sự nỗ lực của mình nhiều năm như vậy đã không uổng phí, trong lòng cảm động rớt nước mắt. Tổng giám đốc mặt âu sầu, Hàn Đống nói những lời này làm anh ta cảm thấy rất hoảng sợ. Quả nhiên, giây tiếp theo, anh ta liền nghe được lời khiến anh ta sái quai hàm. “Ông đừng ở lại đây.” Hàn Đống mặt kệ sắc mặt của tổng giám đốc, “Ông tiếp tục ở nơi này, tay nghề nấu nướng sẽ không phát triển được thêm, có lẽ cả đời này cũng chỉ dậm chân tại chỗ. Lấy cải thảo luộc của ông làm ví dụ, màu sắc nhạt, nhưng hương thơm tỏa tứ phía. Nhiệt độ nước được kiểm soát rất tốt, chứng tỏ ông bỏ rất nhiều công súc. Ông có muốn tới chỗ tôi không?” Tuy anh là đang đào góc tường, nhưng vẻ mặt nghiêm túc trên khuôn mẳ anh lại có vẻ như đang thật sự suy nghĩ cho người khác. “!” Đầu bếp chính đột ngột ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn anh. Hàn ĐỐng xua xua tay, nhấn mạnh: “Nhưng mà không phải quay về Phường Tam Vị. Tôi đang muốn tạo một thương hiệu dành cho khách tầng trung, tôi đã xây dựng nó tại Phù Thành mấy năm nay, trụ sở chính sẽ ở Phù Thành, ông có đồng ý tới hỗ trợ không? Có gì không hiểu tôi cũng có thể hướng dẫn ông.” Hàn Đống thuận miệng nói, đã tìm ngay cho Trịnh Lâm Thiên một đàn em còn lớn hơn cậu tận hai mươi tổi. Đầu bếp chính mừng ngất ngây đến mụ cả đầu óc. Tuy Hàn Đống nhỏ hơn ông ta mười mấy tuổi, nhưng năm đó khi còn ở trụ sợ chính của Phường Tam Vị, ông ta đã nhìn thấy dáng vẻ của Hàn Đống lúc nấu ăn. Đó thật sự như một màn biểu diễn nghệ thuật, khuôn mặt anh lạnh lùng, không có cảm xúc nào khác, góc dao ổn định dứt khoát, nhưng kiểm soát lực rất tốt, kỹ năng dùng dao của Hàn ĐỐng ở toàn bộ Phường Tam Vị không có ai sánh bằng. Cả sự nhạy cảm vị giác, khả năng kiểm soát nhiệt cũng làm vài người thầy kinh ngạc. “Các bậc thầy của Phường Tam Vị không còn dạy Hàn Đống được thêm kinh nghiệm nấu nướng nữa, cùng lắm, chỉ có thể dạy cậu ấy đạo lý làm người. Để cậu cùng với nấu ăn, cũng học được cách làm người tốt, như vậy mới có thể trở thành một Thần đầu bếp chân chính”. Đây là lời chính người thầy của thầy của ông đã nói, năm ấy Hàn Đống chỉ mới hai lăm tuổi. Có thể đi theo Hàn Đống học nấu ăn, đầu bếp chính cảm thấy như trên trời rơi xuống một cái bánh bao có nhân. Ánh mắt, vẻ mặt ông ta đều có vẻ lòng dao động, tổng giám đốc nhìn xem mà lo lắng không thôi. Anh ta hoảng hốt gọi: “Lão Lý?” Hàn Đống đột nhiên giơ tay, nói với tổng giám đốc: “Thanh toán.” “…” Mặt tổng giám đốc như đưa đám. Tổng giám đốc thấy mình thật không phải người, anh ta không dám đắc tội với chủ nhân Phường Tam Vị, nhưng người ta làm trò cướp người ngay trước mặt mình, thật quá đáng! Sau khi Hàn Đống rời đi, tổng giám đốc thấy mình thật sự muốn lau nước mắt. Đầu bếp chính cười nói: “Không sao, tôi sẽ giới thiệu bạn tôi tới.” “Bạn ông là từ Phường Tam Vị ra sao?” Tổng giám đốc nước mắt lưng tròng. Hoạt động kinh doanh của khu resrort Phương Sơn bùng nổ lên, một phần lớn lý do là vì bọn họ hô hào biểu ngữ là “Đầu bếp chính là siêu đầu bếp đến từ Phường Tam Vị. “Vậy thì nói làm gì! Chẳng có chút an ủi nào!” Tổng giám đốc bĩu môi: “Hợp đồng còn chưa hết kỳ hạn, ông không được rời đi!” Kim bài của Phường Tam Vị không còn, kinh doanh ăn uống của resort Phương Sơn chắc chắn sụp đổ ngay lập tức. Nhà họ Tạ nhận được lá thư từ luật sư của Hàn Đống liền nổ tung chảo. Hàn Đống đã nói muốn làm cho Tạ Hòa Kim phải hối hận về tất cả những gì hắn gây ra, anh nói được làm được. Anh hành động mạnh mẽ, rời khỏi resort Phương Sơn, nháy mắt đã tới các khách sạn và bất động sản khác nhà họ Tạ có đầu tư. Nhà họ Tạ lập nghiệp nhờ đống lợi nhuận bất động sản kếch xù, rồi sau khi có được số tài nguyên bất động sản nhất định đã bắt đầu đầu tư vào khách sạn, hiện tại kinh tế bất động sản đang đình trệ, nhà họ Tạ không dám đầu tue thêm vào bất động sản, thay vào đó đổ rất nhiều tiền vào đầu tư ngành dịch vụ khách sạn, cái liên quan mật thiết với ngành du lịch. Này thì tốt rồi, Phường Tam Vị không chỉ liên quan trực tiếp đến ngàng dịch vụ khách sạn mà còn là một ông trùm bất động sản. Với rất nhiều tài nguyên bất động sản ở các nơi trên thế giới, hơn nữa mảnh đất còn nằm trong khu vực vàng. Nhà họ Tạ khai phá bất động sản ở Phù Thành, căn bản kém xa lượng tài sản Phường Tam Vị sở hữu. Hàn Đống trẻ tuổi, tay chân nhanh nhẹn, mỗi bước đi như nghẹt thở, giống như cơn gió lốc, anh thật sự đào đi không ít hạt giống tốt. Tới lúc trở lại quán mì, anh mặt lạnh lùng để danh sách lên trên mặt bàn, nói với bố Hàn: “Những người này cũng đủ hỗ trợ ẩm thực Hữu Gian nhỉ.” Bố Hàn mở ra xem, âm thầm tặc lưỡi với sự hành động nhanh chuẩn xác của con trai mình. Hàn Đống không chỉ muốn kế thừa Phường Tam Vị mà còn muốn tiếp tục điều hành Hữu Gian như một nhánh của Phường Tam Vị, chuyên về ẩm thực tầm trung. Điều này không phù hợp với lý tưởng kinh doanh của Phường Tam Vị. Bố Hàn đã thỏa thuận với Hàn Đống, trong vòng một tuần, nếu anh có thể đào ra năm mươi siêu đầu bếp hỗ trợ ẩm thực Hữu Gian, ông sẽ thuyết phục các thầy khác bỏ phiếu ủng hộ tại cuộc họp cổ đông. Hàn Đống nóng lòng muốn một ngày đi ăn mười bữa cơm để đào góc tường, mà anh thật sự làm được. Hơn nữa số đầu bếp anh chọn, tuy kỹ năng nấu nướng không bằng đầu bếp ở Phường Tam Vị nhưng họ đều có những cái đặc biệt riêng, quan trọng là họ đều có nền tảng về ẩm thực tầm trung đến cao cấp, chỉ cần chỉ dạy thêm chút là có thể hoàn toàn đạt tới yêu cầu của Hàn Đống đối với ẩm thực Hữu Gian. Điều quan trọng nhất là, tất cả đầu bếp này đều là những người trên cấp độ bếp trưởng được đào tạo bởi các cơ sở kinh doanh dịch vụ ẩm thực và khách sạn mà nhà họ Tạ đầu tư. Thực hiện được bước đầu tiên trong kế hoạch kinh doanh của mình, còn giúp Giang Mi Ảnh trút giận, một hòn đá trúng hai con chim. Bố Hàn phải thán phục sự năng suất của Hàn Đống. Kể cả vậy, anh vẫn còn thời gian nấu cơm cho Giang Mi Ảnh. Ông còn muốn hỏi Hàn Đống chuyện khác nữa, vừa mới nói ra âm đầu tiên đã bị Hàn Đống ngắt lời. Hàn Đống ngẩng mặt nhì ông, sau đó lại liếc nhìn Giang Mi Ảnh đang ngồi ăn sủi cảo trong góc “Ra ngoài rồi nói” Giang Mi Ảnh nghe thấy tiếng chuông gió trên của leng keng, cô nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn, thấy bóng dáng Hàn Đống đang ở ngoài cửa. Cô nhíu máy, không biết Hàn Đống đi ra làm gì, nhưng vì anh chỉ đứng ở cửa, cô cảm thấy yên tâm, thế là lại tiếp tục ăn sủi cảo nhân thập cẩm. Bát sủi cao nước này tổng cộng có mười cái, vị mỗi cái đều khác nhau, Hàn Đống không biết Giang Mi Ảnh có thể ăn được vị nào, nên anh làm mỗi vị một cái, bên trọng thậm chí còn có cả nhân trứng cà chua và nhân thịt băm ớt. Giang Mi Ảnh thấy hình dáng không khác nhau lắm, liền nếm thử từng cái một. Nhưng cuối cùng sau khi thử nghiệm, cô chỉ có thể ăn được năm cái, nhưng mà đây đã là rất tốt rồi, So với ban đầu, cô hiện tại đã tiến bộ vượt bậc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]