Triển Nhược Trần bước lên thuyền, thấy chính giữa thuyền là một ngăn khoang thuyền thấp, nếu chỉ chui vào một người vào khoang thuyền thì còn có thể nhích qua nhích lại được, nhưng nếu chui vào hai người thì e rằng chật cứng hết nhúc nhích!
Bước đến mũi thuyền, Triển Nhược Trần thấy có mặt cái hồi, hai đôi bát đũa, chàng chỉ vào khoang thuyền, hỏi :
- Vị phu quân của cô nương thân hình nhất định phải thấp nhỏ, nếu không thì khoang thuyền đó ở sao vừa?
Từ Tiểu Hà cười lộ hàm răng trắng muốt, nói :
- Thế mà muội và chồng ở trong đó vẫn rộng rãi, chớ nói chi nhúc nhích, mà ngủ ngang cũng đủ!
Triển Nhược Trần nghe vậy không khỏi kinh ngạc, nhưng chỉ mỉm cười!
Từ Tiểu Hà liền nhóm lửa nấu cơm, động tác nhanh nhẹn khéo léo, thỉnh thoảng lại quay nhìn chàng, miệng nở nụ cười duyên dáng.
Cơm chín xong, cô ta lấy bát đũa dọn ra, đơm một bát đầy đưa cho Triển Nhược Trần, nói :
- Bữa ăn đạm bạc, Triển đại ca, mời huynh dùng cơm đi!
Triển Nhược Trần bưng lấy bát, gật đầu đáp lại :
- Cám ơn!
Từ Tiểu Hà không nói gì thêm, cô ta lấy một ít cơm ném xuống sông, tay cầm chiếc trâm nhọn bằng bạc.
Triển Nhược Trần vừa và một miếng cơm, vội hỏi :
- Cô nương định làm gì vậy?
Từ Tiểu Hà đánh mắt nhìn tươi cười nói :
- Thức ăn ít vậy đâu đáng để đãi khách, muội bắt vài con cá tươi để vị phu quân dùng!
Triển Nhược Trần ngớ người, lắc nhẹ đầu, trong lòng thầm nghĩ :
“Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-sat-thu/35901/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.