Tứ Phương Đại Đế xuất thế. Nhưng toàn thân của hắn bao phủ trong sương mù màu xám, căn bản không thấy rõ dáng dấp. Lăng Hàn cũng không cần thấy rõ, hắn biết rõ, đối phương là thây khô. Mặc cho ngươi khi còn sống anh tuấn bất phàm, uy vũ hùng tráng, chỉ khi nào thành thây khô, có ai nhìn nhiều? – Quả nhiên, ngươi thành phiền toái lớn nhất của chúng ta! Tứ Phương Đại Đế nói, giọng nói như sấm sét. Lăng Hàn đứng chắp tay, thản nhiên nói: – Nếu như ta nói cho ngươi biết, những Đại Đế các ngươi chờ đợi ức vạn năm chỉ là công dã tràng, là bị người khác đùa giỡn, không biết ngươi có tin hay là không. – Ha ha, ngươi cho rằng, bản đế sẽ tin sao? Tứ Phương Đại Đế từ tốn nói. Quả là thế.
Lăng Hàn liền biết, muốn cho những Đại Đế này tin tưởng để dương gian âm phủ hóa sẽ biến thành hủy diệt, đừng nói trường sinh, có thể làm tu vi tiến thêm một bước cũng khó khăn. Chỉ khi nào những Đại Đế này tin tưởng, lại trải qua ức vạn năm mưu đồ, còn muốn bọn họ cải biến suy nghĩ còn khó hơn lên trời. Đại Đế không có chủ kiến sao? Chẳng những có, hơn nữa còn vô cùng cố chấp. Cho nên, một khi bọn họ nhận định, có chín Chân Long cũng kéo không quay đầu lại. Lăng Hàn cười nói: – Ta chỉ thuận miệng nói, cũng không bảo các ngươi tin tưởng. Ha ha, ta còn thực sự có chút mâu thuẫn, một phương diện, ta rất muốn nhìn vẻ mặt thất vọng của các ngươi, nhưng một phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/669686/chuong-5267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.