Ha ha, ngươi còn muốn tay không tiếp Đế binh? Ngươi cho rằng chính mình là ai? Đại Đế sao? Khôi hài! Chương Ngữ cười lạnh, đây là không biết lượng sức, hay cảm thấy bản thân quá mạnh? Ngươi đi chết. . . Trời ơi! Chương Ngữ nhìn thẳng, hắn há to miệng không nói thành lời. Mẹ nó! Hắn nhìn thấy cái gì? Đế binh, Hải Thần kích thế mà bị Lăng Hàn cầm. Đây là ảo giác sao? Đúng đúng đúng, chắc chắn là thế. Lăng Hàn dùng ảo thuật mê hoặc hắn trước khi chết, cho nên, chỉ cần qua một lúc, gia hỏa này chết và ảo thuật mất đi. A, tại sao lại như vậy?
Khóe miệng Chương Ngữ co giật, khí tức Chuẩn Đế bàng bạc, đột nhiên hắn lấy lại tinh thần. Đây không phải ảo giác, căn bản chính là ác mộng. – Ngươi, ngươi, tại sao có thể như vậy! Giọng nói của hắn run rẩy. Có thể không dọa người sao, tay không tiếp Đế binh, cũng chỉ có Đại Đế mới có thể làm được. Lăng Hàn cười nói: – Mọi thứ đều có khả năng. Đây là câu trả lời sao? Con ngươi của Chương Ngữ đảo một vòng, hắn quả quyết bỏ Đế binh, xoay người chạy. Không có việc gì, không có biện pháp thao túng, không ai có thể khống chế Đế binh, mà chỉ cần triệu hoán một cái, Đế binh sẽ tự động trở về. Nhưng mà, thân hình của hắn vừa động thì dừng bước. Lăng Hàn! Tê, tại sao tốc độ của ngươi nhanh như vậy? – Không có khả năng! Tuyệt không có khả năng! Chương Ngữ cự tuyệt tin tưởng. – Đây chắc chắn là ảo giác, ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/669678/chuong-5259.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.