Mẹ nó, tại sao lại có biến thái như vậy? Đâm, đâm, đâm, bảy tên Thánh Nhân không ngừng cầm chiến mâu đâm tới, bởi vì bọn họ quá kinh hãi, đầu óc trống rỗng, cũng không thể sinh ra suy nghĩ gì. Ông, đúng lúc này, chỉ thấy trên thân Lăng Hàn bộc phát ra thần mang chín màu xinh đẹp. Sau đó, một cỗ sinh cơ bừng bừng bộc phát giống như vạn vật thức tỉnh. Trong thời gian ngắn, tất cả mọi người đông cứng lại. Tình huống như thế nào? Đây là dị tượng gì? Đúng lúc này, bỗng nhiên Lăng Hàn mở hai mắt ra, trong mắt còn có thần quang chín màu giống như có thể xuyên thủng thiên địa. Hắn có loại cảm giác, mình đã cắt đứt liên hệ với thiên địa, sắp tự thành một thể. Chuẩn Đế! Không, còn kém một chút, còn chưa hoàn toàn, cần hắn đẩy mạnh hơn, nhưng nhiều lắm chỉ mất nửa ngày mà thôi. Bành!
Một chiến mâu đâm thẳng vào thân Lăng Hàn. Lăng Hàn quay đầu nhìn sang, đó là một Thánh Nhân, nhưng hai tay đối phương đang run rẩy. – Còn chưa đâm thoả nguyện? Hắn hỏi. Gương mặt Thánh Nhân tái nhợt, hắn yếu ớt nói: – Ta trượt tay. Đúng thì đúng, hắn quá khẩn trương, sơ ý đâm chiến mâu về phía trước. Việc này làm Tưởng Lĩnh tức chết, ngươi giải thích cùng hắn làm gì? Chúng ta đang đối địch, nếu đã đối địch, công kích hắn thì sao, cần lý do sao? Rất mất mặt! Lăng Hàn cười một tiếng: – Còn muốn đâm không? – Không không không, không dám. Tên Thánh Nhân kia vội vàng lắc đầu. – Được, lui sang một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/669666/chuong-5247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.