Biển cả bao la, nước biển xanh lam, không sóng không gió, nơi này đẹp như một khối mã não.
Lăng Hàn dừng bước, hắn đứng ở trên bờ cát.
– Ngốc tử, thật sự cho rằng ta sợ ngươi sao?
Hắn cười nói.
Đột nhiên thân thể Thạch Đầu Nhân run rẩy, Lăng Hàn cho rằng nó có bệnh gì đó, không nghĩ tới lại có
thần thức chấn động truyền tới, mặc dù không có ý nghĩa gì nhưng vẫn có thể phân biệt rõ ràng, nó
đang cười to.
Ách, ý của ngươi là, tađang khoác lác hay sao?
Bị xem thường cỡ nào?
Lăng Hàn nhe răng, mặc dù là một Chuẩn Đế, nhưng trí lực của Thạch Đầu Nhân quá thấp.
Hắn bị Thạch Đầu Nhân trí lực thấp cười nhạo?
– Tốt, đánh ngươi thật sảng khoái!
Lăng Hàn cười lớn một tiếng, hắn lao tới tấn công Thạch Đầu Nhân, oanh, năng lượng hủy diệt sôi trào,
đại đạo quang lấp lánh.
Bành! Bành! Bành!
Song phương đại chiến vô cùng kịch liệt.
Nếu như đổi lại thành Đa Gia Phật, hắn nhất định sẽ không vật lộn cận thân với Lăng Hàn, mà là sẽ kéo
ra khoảng cách, không trực tiếp tiếp xúc với năng lượng hủy diệt cùng đại đạo quang, đồ chơi kia có lực
sát thương quá lớn, thậm chí vượt qua Đế binh.
Thử hỏi một câu, Chuẩn Đế dám ngạnh kháng Đế binh hay sao?
Không thể!
Cho nên, Lăng Hàn công kích còn kinh khủng hơn cả Đế binh, Thạch Đầu Nhân da dày cũng không
chịu nổi, nó đang tự tìm đường chết.
Mấy lần qua đi, đôi tay của nó không còn, nhưng nơi này lại không có tảng đá bổ sung, nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/669651/chuong-5232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.