– Mặc dù ta cũng biết, thế nhưng ngươi khen ta như vậy, ta vẫn cảm thấy xấu hổ.
Lăng Hàn gãi gãi đầu cười nói.
Tại sao người này không biết xấu hổ là gì?
Tiểu hài cực kì im lặng, hắn chưa từng gặp qua người nào vô sỉ giống như Lăng Hàn.
Được rồi, hắn chuyên tâm ăn, không để ý tới Lăng Hàn.
Lăng Hàn muốn hỏi việc liên quan tới Đế lộ, muốn tìm hiểu kế tiếp sẽ trải qua cái gì, nhưng mà tiểu hài không có đáp lại hắn, chỉ lo ăn.
Xem ra không hỏi ra cái gì.
Lăng Hàn cũng bắt đầu ăn cơm, sau khi cơm nước no nê, tiểu hài liền phủi mông một cái rời đi.
Đi.
Lăng Hàn cũng bước lên đoạn đường của mình, sau khi ra khỏi tòa thành này, hắn quay đầu nhìn thoáng qua, khóe miệng còn nở nụ cười lạnh, không biết đám người Quan Tinh Hán kia liều sống liều chết, cuối cùng quyết ra đệ nhất nhưng vẫn không thấy sứ giả mang Thanh Phong lệnh tới, không biết trong nội tâm sẽ suy nghĩ thế nào.
Đây là khẳng định, nếu như biết mình có được Thanh Phong lệnh, có lẽ bọn họ sẽ bị tức chết.
Ha ha, thú vị.
Không công bằng?
Nói giỡn, sứ giả người ta lại không có nói làm thế nào mới đạt được Thanh Phong lệnh, là bọn họ tự chủ trương, nhất định phải làm ra giải thi đấu luận võ, sứ giả lão nhân gia làm cái gì cũng phải án theo quy củ của các ngươi hay sao?
Các ngươi từ từ chơi, chậm rãi chờ đi.
Lăng Hàn nghênh ngang rời đi, hắn nhất định phải nhanh chóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/669302/chuong-4883.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.