Không đi qua bờ sông, bọn họ đi vào rừng rậm nguyên thủy.
Kỳ thật, nơi này cũng chưa chắc an toàn, từng cây đại thụ mọc trên mặt đất, phiến lá như lửa, phía trên còn có Hỏa diểu dừng chân, có chút động tĩnh sẽ kinh động bọn nó, chúng sẽ lao tới tấn công.
Chiến lực bản thân Hỏa điểu không mạnh, sáu khi giết sẽ tự bạo, uy lực của nó không phải đùa giỡn, có lẽ đại năng Giáo Chủ cũng phải trốn tránh, thà rằng dây vào hỏa quy còn hơn.
Đám người Lăng Hàn cẩn thận từng chút, bọn họ không dám kinh động đám Hỏa điểu.
Bọn họ không ngừng tiến lên, mấy ngày sau đã không phát hiện Hỏa điểu.
Cây vẫn là cây nhưng Hỏa điểu không còn.
Ngay từ đầu bọn họ còn không dám thả lỏng chủ quan, sau khi đi tới nơi này, lại phát hiện Hỏa điểu thực sự biến mất.
Nhưng mà Lăng Hàn cau mày
– Tiểu Hàn tử, tại sao ngươi cau có như thế?
Đại Hắc Cẩu cười nói.
Lăng Hàn lắc đầu:
– Hỏa điểu biến mất, nơi này có khả năng có tồn tại khủng bố hơn.
– Uy, ngươi cũng không cần dọa người!
Đại Hắc Cẩu sợ run cả người.
Sắc trư kêu chi chi, ý là, sớm biết như thế, trư gia nên lưu lại học viện tán gái, hỗn đản.
– Ngươi không phải sớm biết nói chuyện, tại sao không nói!
Đại Hắc Cẩu đạp nó một cước.
– Cẩn thận một chút sẽ không sai.
Lăng Hàn nghiêm túc nói ra.
Nghĩ lại Lăng Hàn nói cũng có đạo lý, hơn nữa cẩn thận sẽ không gây ra sai lầm lớn, dù sao cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/669226/chuong-4807.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.