Ách, đối phương bao nuôi mình sao?
Lăng Hàn bật cười, hắn còn có thể được bao nuôi.
- Tiểu đệ đệ, ngươi cười thật mê người!
Di Thanh Điệp liếm liếm bờ môi, dáng vẻ hận không thể nuốt chửng Lăng Hàn.
Lăng Hàn khoát tay áo, nói:
- Thật không tiện, ta bán nghệ không bán thân.
- Vậy tỷ tỷ không trả tiền, vậy thì không tính bán thân.
Di Thanh Điệp nói rất vô sỉ.
Lăng Hàn kém chút im lặng, nữ nhân này thật không biết xấu hổ.
Hắn khoát tay áo, muốn cướp cửa mà đi.
- Gấp cái gì?
Di Thanh Điệp ngăn cản trước cửa.
Lăng Hàn chỉ cười và sượt qua người, việc này chỉ là chút lòng thành.
- Tiểu đệ đệ!
Di Thanh Điệp vội vàng đuổi theo:
- Chờ tỷ tỷ một chút.
Lăng Hàn sẽ không để ý tới, hắn nghênh ngang rời đi, tốc độ cực nhanh.
Di Thanh Điệp nhanh chóng truy đuổi, nàng thèm nhỏ dãi Lăng Hàn “hùng tráng” không phải mới một hai ngày.
Lăng Hàn không để ý tới, nhanh chân rời đi.
A?
Vừa mới tới sa trường, hắn thấy một người.
Tiểu Lang Gia Tổ Ngõa An.
Không sai, vị nhị thế tổ đỉnh cấp này có một ngoại hiệu, tự nhiên bởi vì hắn “thức tỉnh” huyết mạch Lang tộc, lại truy đuổi Lâm Vân khắp thành mới có được.
- Tiểu Lang Gia!
Lăng Hàn lập tức kêu lên.
Tổ Ngõa An có xúc động tát hắn một cái, hắn cảm thấy cái ngoại hiệu này vô cùng nhục nhã, nhưng thời điểm nhìn thấy Lăng Hàn, hắn sinh ra kính nể từ đáy lòng, đó là một loại sợ hãi và phục tùng ngấm vào xương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/669151/chuong-4731.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.