Cát Thiên Thu lắc đầu lần nữa, hắn vươn tay ấn một cái, nhưng lần này hắn cũng không phải là hóa giải công kích đơn giản như vậy, hắn xuất một chường, bành, Đông Phương Bạch bị đánh vỡ nát.
Trời ơi!
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người run rẩy.
Tình huống như thế nào, đường đường Tôn Giả lại bị xử lý đơn giản như thế?
Đây là thực lực kinh khủng cỡ nào!
- Thánh, Thánh Nhân!
Có Đế tử thấp giọng hô.
Mặc dù thực lực của Tôn Giả cũng có phân chia cao thấp, nhưng có thể đạt tới cảnh giới này, có ai không phải thiên tài trong thiên tài? Cho nên, muốn miểu sát là chuyện không thể nào.
Như vậy cũng chỉ có một khả năng.
Cát Thiên Thu là Thánh Nhân, cho nên mới có thể vung tay lên chụp chết Đông Phương Bạch.
- Bái kiến Cát Thánh Nhân!
Lúc này phần lớn người đều quỳ xuống, cho dù là Đế tử Đế nữ cũng ôm quyền hành lễ, thần sắc cung kính.
Thánh Nhân đấy, trong thời kì thiên hạ không Đế, đây chính là tồn tại mạnh nhất, dù là Đế tộc cũng phải dùng quy cách cao nhất đối đãi.
Đế tử có cuồng vọng, có kiêu ngạo, khi gặp Thánh Nhân cũng phải cúi đầu.
Phải biết, dù là thế hệ này thật sự xuất hiện một Tổ Vương nhưng cũng chỉ có một người, những người khác nhiều lắm chỉ có thể ngồi ngang hàng với vị này, nhưng đó là chuyện của không biết bao nhiêu năm sau.
Thánh Nhân, thiên hạ cung kính.
Tất cả người của Đông Phương gia đều cảm thấy mơ hồ, chẳng phải nói Đông Phương gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-dao-dan-ton/669122/chuong-4702.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.